Hỉ phòng náo nhiệt, nàng được đưa về lại nơi đó. Nghe tiếng người vui vẻ lướt qua, ánh mắt nàng thanh triệt chẳng hề bị đả động.
- Chủ nhân.
Nhã Tịnh nhìn lên, là Dạ Nguyệt Tu Kiệt đứng đó. Ánh mắt hắn triệt để tuyệt vọng nhìn nàng, nàng cũng chẳng còn gì nói.
- Như lời ngươi nói, bây giờ ngươi đã tự do rồi. Ta đã lên kiệu hoa, cũng đã tế trời đất.
- Được, như ý nàng!
Dạ Nguyệt Tu Kiệt lẩn vào bóng đêm, nhìn hắn rời đi nơi này cũng chẳng còn ai nữa. Lúc này ánh mắt nàng đã chẳng còn tiêu cự nữa, ánh mắt nàng chỉ còn hơi nước sớm đọng.
- A Tịnh, thật sự ta mong con có thể đồng ý mối hôn sự này. Càng nhanh càng tốt, hơn là để kéo dài. Ngoại giao của Tư Đồ quốc khá tốt, họ liên kết cùng chúng ta. Con dân Khánh Quốc có thể được sống bình an rồi, con có thể tạm hi sinh không?
Nàng nhìn mẫu thân đang phía bên trên nói, phụ thân nàng vốn mềm lòng nên không nói chuyện này với nàng. Nhưng nàng hiểu, dù có không nguyện ý cũng không thể. Bởi, nàng đang gánh vác rất nhiều trọng trách trên vai, đây chính là cái giá của quyền lực.
- Nhi thần đã hiểu.
Vốn, chẳng thể tìm ra lối thoát. Tự mình chạy trong mê cung, khi tìm ra lại chỉ thấy còn nhiều bức tường khác. Như hoa nở bên tường, hoa rơi mặt nước. Chẳng biết rằng bản thân, ngày khác sẽ đi tới đâu.
Cánh cửa phòng mở ra, chẳng có ai vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2927972/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.