Thật ngại quá, giờ trên người tiểu nữ không còn bạc. Bản thân cũng không còn gì đáng giá, nếu công tử không ngại. Phiền người hãy theo ta, về tới kinh thành, nhất định ta sẽ không bạc đãi người!
Chỉ thấy nam nhân kia, khóe môi thoáng xẹt qua nụ cười vừa ý. Ha, chiêu này của ngươi ta còn không rõ hay sao?
- Cô nam quả nữ đi cùng nhau, e sẽ có người dị nghị.
- Nhưng với thân phận huynh đệ hẳn sẽ không sao?
Binh đến tướng chặn, nàng còn sợ chắc.
- Ta, ta còn công việc ở đây, e không thể đi cùng cô nương.
- Vậy, tiểu nữ mắc chứng mù đường, ngoài ra còn không thông thuộc địa hình tại đây. E rằng có tới được một lần mà không có lần hai!
- Bên ta còn thiếu thư đồng!
- Ta đang có việc phải rời đi gấp!
Khi hai bên chuẩn bị lao vào cắn nhau, một nam nhân cao ráo bước vào. Xung quanh hắn là mùi của thảo dược quẩn quanh.
- Thật ngại quá, cô nương. Mong cô nương lượng thứ, đồ đệ ta danh Tiểu Phàm. Miệng lưỡi hắn hơi chút hỗn xược, mong cô nương đừng để bụng hắn. Cô nương chỉ là cơ thể suy nhược, chỉ cần nghỉ hết ngày hôm nay, bình thường nhớ nghỉ ngơi đúng giờ là được. Cô nương hẳn là người luyện võ, sáng mai cô nương có thể rời đi.
- Hân hạnh gặp ân công, tiểu nữ danh A Hải. Thân cũng không còn tiền bạc, đa tạ ân công đã giúp đỡ!
- Hân hạnh, ta tên A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2927950/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.