Mái hiên nhỏ bên hồ, Nhã Tịnh đem rượu ra, mỗi người một vò. Lang Minh Triết nhìn qua hồ sen, lần đầu tiên hắn trải lòng.
- Trước kia, ta luôn ganh tị. Ganh tị rằng, tại sao nàng và nhóm Ý Hiên luôn thân thiết với nhau như vậy. Cùng nhau vui vẻ chơi đùa, cùng nhau có thể tự do trong chính nơi thâm cung lạnh lẽo ấy.
- Người vốn dĩ đâu cần ganh tị ta, người đã có Lang quốc trong tay, có hậu cung ba ngàn. Có được thêm Tây Vực, được con dân ca tụng. Đạt được ước nguyện của người rồi, không phải sao?
Lang Minh Triết nghe nàng nói như vậy, đôi môi khô khốc dần nở nụ cười.
- Quả thực là như vậy, nhưng chỉ là lúc trước mà thôi. Bây giờ ta thấy mọi thứ thật trống rỗng, mỗi ngày đều thấy những ngày xưa kia thú vị hơn nhiều.
Nàng khó khăn lắm cởi bỏ hoàng bào, trở lại một thân y phục bình thường. Nếu như đám thái giám kia mà thấy, kiểu gì cũng kêu gào ầm ĩ lên mất.
- Lúc đó cũng là người chọn lựa, cuộc sống này vốn dĩ nếu hiện tại không sống tốt. Sau này cũng chỉ có thể như ta với người, ngồi đây mà than vãn thôi! Lúc ấy, hối hận hay không, không còn quan trọng nữa. Chẳng còn đường lui rồi, một chút cũng không còn.
Lang Minh Triết mỉm cười, hình như nàng đã thay đổi quá nhiều rồi.
- Nếu ta được một lần chọn lại, có lẽ ta sẽ chọn không quen biết nàng.
Làm một kẻ lạnh lùng, vô tâm. Chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2927926/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.