Nhã tịnh đã lâu không nhận được thông tin mật, hôm nay bỗng dưng lại từ đâu bay tới một chú bồ câu nhỏ. Nhã Tịnh tò mò mở ra. Ánh mắt nàng lập lòe ý cười, thật không ngờ tới thù của nàng với chúng cũng đâu có nặng tới mức chúng chấp nhận bại lộ tàn dư chỉ để làm nhục nàng đâu nhỉ? May mắn người của nàng cho bảo hộ vị nữ nhân kia cũng đều là cao thủ võ lâm. Cũng hay, đám tàn dư quả thật đều có xứng danh tàn dư. Chúng không cần tra khảo quá nặng đều tự nguyện khai ra cho kỹ. Nàng cũng thấy thật buồn cười, may mắn đã kịp thời diệt trừ luôn bọn cúng, nếu không nàng không chắc chúng sẽ còn làm những trò gì nữa. Đối phó với đám tàn dư rất mệt đó có được không!
Nhã Tịnh không thể suy đoán được rằng tại sao chúng lại muốn vũ nhục nàng, nếu muốn nàng mất mặt, hạ uy danh của nàng đâu nhất thiết làm tới mức đó. Thủ đoạn hủy tong sạch của nàng, nghe hơi điên nhưng nàng cũng có đầu hai rồi, sao nàng lại vẫn như kiếp trước là bà cô xử nữ thế này! Nàng trong lòng tự có ý nghĩ điên rồ, rằng nàng thật ra là tiên nhân trên trời xuống trần gian chỉ để ăn chơi đàn đúm qua hết kiếp nạn, lão thiên sẽ chẳng an bài cho nàng chút tơ hồng nào. Tuyệt! Chết tiệt, nàng không cam lòng, không lẽ kiếp này nàng sẽ ế tới chết sao?
Nhưng rằng, nàng mới nhận ra, thật ra việc nàng cô đơn cũng không tệ lắm, chờ ngày khải hoàn trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2927918/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.