Nhã Tịnh nghe xong có chút ngơ luôn, không nghĩ tới nàng ta lại đi xa tới vậy. Thật lòng làm nàng kinh ngạc đó, nữ nhân như nàng ta sống cũng vất vả rồi nhỉ?
- Vậy nên ngươi mới bắt người của ta tới đây, làm mọi cách để hành hạ và trả thù ta?
- Đúng vậy, miễn sao ngươi phải chịu nỗi đau đớn kia. Lúc trước giết hai tên đoạn tụ kia đáng tiếc ta không thể tới đó để chứng kiến cnahr ngươi đau lòng muốn đòi mạng, nhưng lần này thì ta có thể rồi. Ta sẽ hành hạ chúng trước mặt ngươi, để cho ngươi đau đớn tới phát điên trước, sau đó sẽ cho người hạ nhục ngươi. Đem xuân cung đồ của một nữ nhân vang danh khắp nơi, để cho thiên hạ xem với ý đồ dơ bẩn. Cho ngươi thanh danh một thời đều bị ta phá hỏng, để ngơi ôm nỗi hận thấu xương, chết không được sống không xong. Ta sẽ luôn cho người đi theo ngươi, nếu ngươi tự sát, ta sẽ bắt ngươi sống, sống để chứng kiến bản thân bị đám người ngoài kia sỉ vả.
Nàng ta phát điên cười lớn, Nhã Tịnh siết chặt thanh kiếm trên tay, nnagf chỉ lọc ra những thông tin cần thiết nhất.
- Vậy nên, ý ngươi là A Vệ và Ys Hiên đều do ngươi hại chết?
- Đúng vậy, chúng còn phải biết ơn ta. Thân là hai nam nhân còn đung đưa với nhau còn ra thể thống gì? Chúng còn dám láo toét hạnh phúc thành hôn, sao ta có thể để yên cho chúng? Đáng tiếc ngày đó ta không thể thấy, đúng rồi. Phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2925550/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.