Thật ra, Dạ Nguyệt Tu Kiệt vẫn luôn âm thầm bảo hộ nàng. A Vĩ, người đã cứu nàng khi nàng cận kề bờ tử cũng là người của hắn. Hắn cho A Vĩ ban đầu chỉ là người quan sát nàng mà thôi, nhưng hắn hiểu. Kẻ ngốc như nàng nhất định sẽ bị thương thêm vài lần, nên bắt người kia ngoài quan sát phải bảo vệ nàng cho tốt. Dốc hết sức giúp đỡ nàng khi hắn không có tại đó. Những nơi nàng đi qua, đều có người của hắn âm thầm quan sát, hắn luôn biết được nàng đi tới đâu. Thi thoảng nếu rảnh hắn sẽ dùng mọi cách, không quản ngày tháng đến bên cạnh nàng. Nhưng đáng tiếc, khi thấy nàng. Hắn không có can đảm bước tới, chỉ có thể lặng nhìn nàng từ xa. Hắn sợ khi bản thân xuất hiện trước mặt nàng sẽ bị nàng đuổi đi nên chưa tuengf dám làm gì quá phận. Cho tới khi hắn đeo chiếc mặt nạ kia ở cạnh nàng, nghe nàng tâm sự. Khi đó hắn chỉ hận bản thân rất nhiều năm về trước sao có thể để nàng dễ dàng rời đi như vậy. Nếu hắn cứ giữ nàng bên cạnh thì mọi chuyện đã khác.
Nhưng ở đời có hai chữ hối hận, cũng có hai chữ muộn màng. Thế gian này vốn bạc bẽo như vậy, vốn có ngày nắng cũng có những ngày giông tố ngập trời. Mỗi một lựa chọn mà ta chọn lựa, ta đều phải ngẩng đầu mà chấp nhận mọi kết quả. Bởi lẽ, đó là do ta lựa chọn. Dạ Nguyệt Tu Kiệt chỉ có thể chấp nhận số phận mà thôi, quan trọng là kết quả cuối cùng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2925541/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.