-"Còn nói ngài không ghen sao? Haha, sau này nếu có thể ân tình này ta sẽ trả cho hắn sau. Bây giờ dựa vào người rồi!"
Lang Minh Triết nhếch môi cười lạnh, hắn xoay lưng đi ra ngoài. Dạ Nguyệt Tu Kiệt vừa thấy Lang Minh Triết ra vội chạy tới, nhìn bộ dáng vội vã của Dạ Nguyệt Tu Kiệt, Lang Minh Triết chỉ có thể thở dài. Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
-"Tứ vương gia, ngài có thể trả Hào Kiện về chỗ ta sao?"
Lang Minh Triết lắc đầu nhẹ nói.
-"Hắn đi rồi!"
Nói rồi Lang Minh Triết hất tay, có hai người đem một cái xác bị hủy dung ra. Nhìn sơ qua y phục, quả đúng là y phục của Hào Kiện lúc hắn bị ngã xuống.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt run rẩy nhìn ống vết thương đầy mình của hắn, ngay cả dung mạo cũng không còn nguyện vẹn. Lang Minh Triết rất tròn vai mà vỗ vai Dạ Nguyệt Tu Kiệt ý chỉ hắn nén đau thương rồi xoay người quay vào trong trại.
Hai người kia cũng rất mau khênh cỗ thi thể kia về cạnh lều của Dạ Nguyệt Tu Kiệt. Mọi người trong doanh trại khi thấy lại cỗ thi thể kia, không ai không đau lòng.
Dù sao, nàng khi còn ở Dạ Nguyệt sơn trang, tuy không quá lâu nhưng các huynh đệ đều khá thích chơi với tên nhóc có tính khí thoải mái như nàng. Đêm đêm cùng nhau uống rượu, sáng ngày lại luyện võ cùng nhau. Tên tiểu tử Hào Kiện kia còn dạy họ viết tên mình, làm mối cho một vài huynh đệ. Sống với nhau thoải mái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2922901/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.