Tới chân núi Thất Nguyệt ba thầy trò dừng lại. Hai lão sư phụ cùng dặn rò nàng.
Chúng ta chỉ có thể đưa con tới đây thôi con phải tự mình lên núi. Lên đó hãy cố gắng học tập đừng để phụ sự kì vọng của chúng ta.
Thôi được rồi hai người về đi ta đi đây nói rồi Minh Nguyệt cất bước lên núi không hề ngoái đầu lại. Nàng sợ khi nhìn lại nàng sẽ không kìm nổi nước mắt mặc dù nàng lạnh lùng vô tình đấy nhưng cũng đã ở với họ năm năm sẽ có những tình cảm nhất định.
Hai ông thầy nhìn theo bóng lưng nàng khuất xa mà thở dài. 'Hy vọng con bé có thể chịu đựng được những bài luyện tập mà mấy lão bất tử kia đặt ra."
Vừa đặt chân lên đến đỉnh núi Thất Phong còn chưa kịp đứng vững thì......
Những đợt mưa đá bay đến chỗ nàng với tốc độ "ánh sáng". Vội vàng né những đợt "thính" đang bắn tới nàng rút Phá Nguyệt kiếm cản những viên đá. Khoảng một khắc sau thì những đợt đá mới hết.
Từ trong hang động gần đó vang lên tiếng cười sảng khoái.
Một ông lão râu tóc bạc phơ bước ra.
-Nhóc con phản ứng tốt lắm đã rất lâu rồi mà chưa có ai có thể vượt qua thử thách của chúng ta mà không hề chịu phải chút thương tổn nào. Rất tốt.
"Đa tạ tiền bối quá khen. Vãn bối nhận lời sư phụ lên đây để học tập mong tiền bối chỉ giáo". Nàng mặt không cảm xúc đáp lời lão giả tóc bạc.
"Vậy ngươi chính là người mà Hoàng tiểu tử nhắc tới." Lão lại hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-lanh-lung/48800/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.