Chào các tềnh iêu. Như đã hứa ta đã quay lại và bắt đầu sự nghiệp lấp hố rồi đây. Gạch đá đi ta nhận hết, đừng bơ ta là đc.
_____________________________________________
-Vương... à Phượng tiểu thư, vương gia ngài ấy sao rồi? Bạch Hổ suýt lỡ lời bèn sửa lại.
Nhờ sự cố gắng không ngừng nghỉ, sử dụng công phu "múa lưỡi" cuối cùng tốn sức lực chín trâu hai hổ hắn mới thuyết phục được Minh Nguyệt đồng ý cứu cái tên ngu ngốc nào đó.
Trong lòng còn có Long Nhật Hàn cùng với sự thuyết phục của Bạch Hổ cộng thêm ánh nhìn long lanh đầy hy vọng của vị tỷ tỷ ngây thơ nào đó. Nàng đã đồng ý cứu Long Nhật Hàn thêm lần nữa.
Sau khi rút ra cây ngân châm cuối cùng nàng mới từ tốn trả lời.
"Hắn chưa chết được nhưng tỉnh lại hay không thì ta ko biết và cũng không quan tâm. Nếu hắn tỉnh lại được thì việc phát sinh thêm biến cố là rất lớn, chuẩn bị tinh thần trước đi. Hết việc của ta rồi, cáo từ"
Nói rồi nàng toan phất áo đứng lên thì bất ngờ cổ tay bị một bàn tay lạnh toát nắm chặt ko buông.
- Nguyệt....uyệt.... Nguyệt nhi...iii! Đừng đi, đừng bỏ ta.... Một giọng nói yếu ớt, vô lực nhưg bên trong kèm theo cả sự nỉ non, lưu luyến cất lên.
Nhìn thấy gia nhà mình tỉnh lại Bạch Hổ cũng rất thức thời lui ra ngoài nhường lại không gian riêng tư cho hai người.
Long Nhật Hàn nằm trên giường bệnh sắc mặt xanh xao thiếu sức sống, hàng mi rung rung cô gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-lanh-lung/3292388/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.