Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó cũng đã qua 3 năm.
Tiểu hài tử nàng đã lớn hơn, có thể chạy lăng xăng khắp nơi.
Hắn-hắc long năm xưa-gọi nàng là Minh Nguyệt. Còn nàng chỉ biết hắn tên là Thành Dực.
Nàng và hắn ở sâu trong ma động, ở đó một sơn trang rộng lớn, rất đẹp.
Tay chân của nàng đều đã nhờ hắn mà có thể chữa trị, nhưng hắn bảo đôi mắt của nàng rất yếu nên luôn bắt nàng đeo dải lụa trắng bảo vệ mắt. Vì thế nên từ đó đến giờ nàng di chuyển phải nhờ đến thính lực.
Một buổi sáng sớm, trong căn phòng xinh xắn, có một tiểu hài tử đang cuộn mình trong chăn ấm say ngủ.
Cánh cửa khẽ mở, Thành Dực bước vào, mỉm cười ôn nhu bước đến bên giường lay lay người trong chăn.
- Nguyệt nhi. Nguyệt nhi mau dậy. Ca ca đến rồi đây.
Người trong chăn khẽ cựa quậy, sau đó cất giọng nói đáng yêu đang còn ngái ngủ:
- Dực ca ca...Nhưng mà Nguyệt nhi buồn ngủ...
Thành Dực bật cười ha ha:
- Vậy Nguyệt nhi có lẽ không muốn ăn bánh ca ca làm rồi. Ca ca đành đi ăn một mình vậy.
Nói rồi hắn đứng dậy, ngón tay trong tay áo khẽ giơ lên...
1...2...3...
Bịch!
- Không có mà, không có mà...Ca ca, Nguyệt nhi dậy rồi, ca ca dẫn muội đi ăn bánh quế hoa ca ca làm nhé? Ca ca...
Nàng nhảy từ trong chăn ra, mái tóc dài màu bạch kim kì lạ rối tung, gương mặt nhỏ trắng như sữa lắc lắc liên tục, đôi tay mũm mĩm ôm lấy chân hắn còn môi anh đào nhỏ nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-la-tieu-ac-ma/119625/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.