"Tiểu thư, nếu nói như vậy, chẳng phải rất khác với tình hình hiện tại hay sao? Tuy Đức phi có chút giống như bị hạ độc, nhưng suốt mười tám năm vẫn chưa bị độc phát tác." Tử Y chau mày nói ra sự khó hiểu và bất đồng về sự nguy hiểm của cổ độc, nàng thực tò mò muốn biết rõ.
"Cũng như ta đã nói, sau khi cổ độc nở ra từ trứng ký trùng, thời hạn nó sinh tồn chỉ vọn vẹn hai mươi mốt ngày. Trong hai mươi mốt ngày này, nếu đem nó đi hạ độc, người đó sau ba ngày sẽ tử vong. Còn tình cảnh Đức phi đây, có lẽ do kẻ nuôi cổ không nắm bắt được thời gian cổ mang độc. Nên sau hai mươi mốt ngày kia, nó sẽ tự bế độc, tức là bản thân cổ độc đã mất đi khả năng giết người, nhưng do cơ thể nó còn dư âm của độc tố, mới khiến Đức phi như hiện tại." Hàn Mộ Tuyết tự tin vào phán đoán của mình nói.
Thấy ngoại trừ Quân Dụ Hiên ra, ba người còn lại điều mang vẻ mặt mờ mịt, Hàn Mộ Tuyết cười thầm trong lòng. Ở cổ đại, sự nghiên cứu cùng tìm hiểu phải trải qua rất nhiều thời gian cùng khó khăn, hiện đại lại khác, nếu đem hết sự hiểu biết của nàng ở hiện đại giải thích, chắc hẳn sẽ chẳng một ai tin và hiểu cả, nên nàng chỉ nói sơ bộ những gì dể hiểu.
"Cổ độc, tuổi thọ khá cao, hai mươi năm lẻ hai mươi mốt ngày. Trong đó hai mươi mốt mày được tính từ khi nó rời khỏi thân chủ nó kí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ki-thien/3354990/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.