Hàn Mộ Tuyết ngẩn đầu, đôi mắt sắc bén nhìn một đám nữ nhân ngồi dài một bên dãy ghế đánh giá. Họ đến đây là cố ý, chứ thăm bệnh chỉ là cái cớ.
Hạ thị, vẫn một bộ dáng đỏ thẫm, dáng ngồi cố gắng làm cho quý phái nhất, làn da trắng nõn, dáng người yếu đuối, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, tuy nhiên vẫn không thể che lấp được dấu vết của năm tháng, trên đầu búi tóc to lớn, cộng thêm những trang sức vàng nặng nề dung tục, Hàn Mộ Tuyết đang hoài nghi, có phải hay không Hạ thị rất thích tự ngược? Đầu đội nặng vậy khiến nàng liên tưởng đến những con lừa.
Tiếp đến là tam di nương. Y phục vàng nhạt, cơ thể hầu như phó thác vào thân ghế dựa. Gương mặt dù được đánh lên lớp phấn dầy cợm, cũng không che được nét tiều tụy cùng yếu ớt. Thân hình mảnh mai đến mức trơ xương. Sự thẳng thắn cùng kêu ngạo năm xưa hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sa sút cùng nhợt nhạt. Xem ra bệnh tình không nhẹ lắm, nhưng lại vẫn cố gắng đến đây, thiết nghĩ sự kiện ngày hôm qua khiến nàng ta suy nghĩ, A
Tứ di nương Vũ thị, vẫn bộ dáng khép nép cúi đầu an phận, y phục màu lam nhạt, kiểu cách cũng vô cùng đơn bạc, cảm giác như cố ý đem chính mình giảm bớt sự tồn tại. Gương mặt cũng đơn giản, chỉ dùng chút phấn son, nhìn sơ qua cũng chẳng có gì nổi bật. Nhưng chính vì như vậy, Hàn Mộ Tuyết mới nhìn nàng ta nhiều hơn một chút.
Kế bên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ki-thien/3354976/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.