Thời gian kế tiếp, Hàn Mộ Tuyết nhường đất diễn lại cho Lâm thị, còn nàng tranh thủ viết tiếp kế hoạch còn dở dang, vì hai ngày sao phải đưa cho Từ Khiêm. Hai bên cùng phối hợp mới không khiến người nghi ngờ, còn đúng tình hợp lí rời đi dưới sự cho phép của thừa tướng đại nhân lão cha nàng.
Xế chiều, Lâm thị mệt mỏi trở lại Đào Hoa uyển của bà, sau khi tắm rửa ăn uống xong lại chạy đến Thanh Yên viện.
"Tuyết nhi, đây là một vạn lượng con cần, còn nữa, ta đã thông chi cho bốn cửa tiệm trong thành, nhất định người con đến sẽ cùng họ bàn luận một cách hợp lý." Lâm thị cho người hầu tất cả đứng bên ngoài, bà đi thẳng vào trong, đến thư phòng Hàn Mộ Tuyết đưa cho nàng những gì nàng yêu cầu. Bao gồm một vạn lượng ngân phiếu, còn trân phẩm hồi môn vẫn chưa đổi được, vì nữ nhi nàng bảo đợi rời kinh rồi sẽ tính.
"Mẫu thân, người nói là có một trang viện do ngoại tổ mẫu để lại ở ngoài thành phía nam?" Hàn Mộ Tuyết dự định sẽ mua một trang viên cách xa kinh thành, nhưng nàng nhớ, Lâm thị từng nói qua hồi môn của bà do ngoại tổ mẫu để lại, có mười sáu cửa hàng, buôn bán đủ thể loại rải rác khắp nước, cứ mỗi tháng sẽ có chủ quản trong những cửa hiệu đó đến báo cáo. Bản thân bà không thể xem xét tỉ mỉ, nên lợi nhuận ngày một ít đi. Coi ra bọn người này tay chân không sạch sẽ rồi. May mắn nhất là, trong kinh thành, có tất cả bốn cửa hiệu, nên việc dư chút đỉnh bạc trong tám năm nay mới duy trì được những cửa hiệu còn lại.
"Đúng vậy, Là ngoại tổ mẫu con để lại, hình như còn có ôn tuyền nữa, lâu rồi mẫu thân chưa đến đó, nhưng có sai người cách một tháng đến dọn dẹp, nên mọi thứ đều ổn cả" ngồi xuống ghế giúp Hàn Mộ Tuyết sắp xếp lại nhữnh tờ giấy nàng đã viết theo thứ tự đã đánh dấu. Bỗng dưng tay ngừng lại nhìn nữ nhi "Tuyết nhi con định đến đó sao?"
"Con có dự định đó, ít ra cũng tránh được một số việc" Hàn Mộ Tuyết không ngờ mình lại thuận lợi như vậy. Mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ chờ gió đông là có thể dẫn lửa. Bàn tay đang viết chữ của nàng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Lâm thị nói "Nương, phụ thân vừa mới về" lời nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự lạnh lẽo ngập tràn.
Nàng bị thương, nhưng về đến nhà hắn chưa từng đến hỏi thăm qua hay nhìn đến. Xem ra phân lượng nàng trong lòng hắn cực kì thấp rồi. Cũng phải thôi, mẫu thân hắn còn không nhìn đến, nói chi đến chính nàng.
"Ân, nương đã biết, con thu xếp đi" Nhìn ra lãnh ý trong câu nói của Hàn Mộ Tuyết, Lâm thị cũng đồng dạng chán ghét hắn. Hai mẫu tử nhìn nhau đầy thâm ý, thành bại của kế hoạch này, đều dựa vào giờ phút này.
* * *
"Tuyết nhi, con sao vậy?" Lâm thị đau đớn đáy lòng nhìn nữ nhi vẻ mặt hoảng sợ co rút run rẩy ngồi vào một góc giường. Từ khi tỉnh dậy, dường như tinh thần nàng rất sa sút, nói cũng chẳng dám nói, chỉ bít co rúm xua đuổi những người xung quanh.
"Chuyện gì xảy ra?" Hàn Minh Thiên đang ngồi bàn luận với lão phu nhân Lý thị về vụ việc của Hàn Mộ Tuyết, thì có nha hoàn đến bẩm báo tam tiểu thư có chuyện, đã mời đại phu đến. Hắn không nhìn đến nữ nhi, mà liền quay mặt hỏi đại phu đang đứng kế bên.
"Bẩm đại nhân, có lẽ vì do sợ hãi với việc vừa rồi, nên tinh thần tam tiểu thư có chút kích động, thỉnh các vị tìm một nơi an tỉnh, để tam tiểu thư dưỡng thương, còn nếu để tình trạng này kéo dài, chắc hẳn.. sẽ loạn trí công tâm" Đại phu thở dài ngao ngán, ông xót thương cho một hài tử, đương tốt lành lại liên tiếp xảy ra nhiều chuyện nguy hiểm đến tính mạng như vậy, dù là người trưởng thành, cũng không tránh được đã kích, huống chi nàng chỉ mới năm tuổi.
Hàn Minh Thiên cũng sửng người giây lát. Hắn không ngờ tình huống lại tệ đến như vậy. Nhìn Hàn Mộ Tuyết biểu tình khiếp sợ, hắn cảm thấy một hồi chán ghét. Gần đây chuyện xảy ra toàn liên quan đến nàng. Có phải hay không nàng chính là điềm gở như lời lão phu nhân vừa nói.
"Lão gia, thiếp có thỉnh cầu" lời nói mạnh mẽ có chút cứng rắn, Lâm thị quỳ xuống trước mặt với Hàn Minh Thiên. Mặt dù trong lòng không hề yêu thích gì tên nam nhân này, nhưng bà không ngờ, hắn là kẻ lạnh bạc như vậy, đối với nữ nhi thân sinh chẳng có chút đau lòng nào. Bà thật mắt mù mới đồng ý gả vào Hàn gia. Nhưng.. bà nhịn, nhịn hôm nay, để đổi lấy vui vẻ về sao.
"Nói đi" Hàn Minh Thiên nhàn nhạt phun ra hai chữ. Mâu trung xiết nhẹ lại, biểu tình hắn đang suy nghĩ. Chỉ là hắn không ngờ, lời Lâm thị nói ra, khiến hắn có chút kinh ngạc. Nhưng nói nhiều hơn vẫn là giúp hắn trút được gánh nặng trong lòng.
"Thiếp muốn thỉnh người đồng ý để thiếp đưa nữ nhi đến trang viên ngoại thành phía nam dưỡng bệnh, khi bệnh tình chuyển tốt, sẽ hồi phủ thỉnh an người" nếu như lời vừa rồi cứng rắn mạnh mẽ, thì câu tiếp theo chính là van xin, lời lẽ xen kẽ chút bất lực và yếu đuối. Nhưng lại phản phất cái gì đó ngoan cường, giống như dù bất cứ giá nào bà cũng phải bảo vệ nữ nhi.
Hàn Minh Thiên nhìn đại phu, lại quay sang Hàn Mộ Tuyết, mâu trung lúc này mới giãn ra trở lại nhìn Lâm thị. Đây.. Chính là một cách tốt nhất trong thời điểm này. Vốn hắn cũng có dự định đưa bọn họ rời phủ, nhưng lại lo ngại hầu phủ bên kia sẽ tìm cách bắt bẻ, nên vừa rồi chỉ là bàn với lão phu nhân, nhờ bà khuyên nhủ mẫu tử các nàng. Không ngờ ngoài ý muốn Lâm thị lại mở lời trước. Đây là các nàng tự nguyện, hắn không hề ép buộc.
"Được, sai người thu xếp ổn thõa, ba ngày sau rời phủ" Hàn Minh Thiên cảm giác như trút được gánh nặng, hắn không hề nghi ngờ bệnh tình của Hàn Mộ Tuyết, bởi vì nàng bất quá chỉ là đứa nhỏ năm tuổi, dù cho bị Lâm thị sai bảo, cũng chưa chắc diễn được như chân thật như vậy. Dựa vào điều này, hắn càng đồng ý để các nàng rời đi.
Hàn Mộ Tuyết khoé mắt liếc nhìn biểu tình hài lòng của Hàn Minh Thiên thì cười lạnh. Nàng đã cho bọn họ lựa chọn tốt nhất, mẫu thân vắng mặt giúp lão phu nhân, phụ thân tránh đi trướng ngại, bệnh tình của nàng cũng khiến Hạ thị yên tâm, tính ra nàng vẫn là đã giúp họ giải quyết mọi vấn đề rắc rối rồi.
Nói xong, Hàn Minh Thiên quay lưng rời đi, từ lúc đến đây, hắn chưa từng hỏi han nữ nhi dù nữa lời. Cứ như vậy, rời đi. Đại phu bên cạnh lắc đầu ngao ngán cho thân tình cốt nhục lạnh bạc, cũng xin cáo lui. Trong phòng chỉ còn lại mẫu tử các nàng.
Lúc này Lâm thị đứng dậy phủi phủi chân váy. Bà thật không ngờ, mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, cứ như tất cả điều nằm trong dự đoán của Hàn Mộ Tuyết. Bước đến bên giường ngồi xuống nhìn nữ nhi vẻ mặt trở lại bình thường, không chút sợ hãi nào.
"Nương, người hãy đi thu xếp ổn thỏa, còn nữa, sai người đem tài vật hồi môn của người, tất cả điều đem theo. Sau đó sai người tung tin ở nội phủ, vì chữa bệnh cho nữ nhi, mà hao tài vật" Nếu muốn dể dàng đem tất cả tiền bạc cùng tư trang rời khỏi đây, nhất định phải có lý do khiến kẻ khác không thể phản bác và nghi ngờ.
"Ân, Tuyết nhi yên tâm, còn nữa, nương đã sai người đáng tin canh ở cửa, nên có muốn tìm nương liền sai người đó đi, nương sẽ nhanh chóng đến" trước khi đi, Lâm thị cũng không quên căn dặn Hàn Mộ Tuyết. Tìm người đáng tin trong thời điểm hiện tại, bà vẫn có khả năng, nhất định không bị người phát hiện.
Hàn Mộ Tuyết mỉm cười ấm áp nhìn Lâm thị rời đi, nàng may mắn đến thời không này, lại nhận được tình yêu thương của một người xa lạ, đối với một cô nhi mà nói, đáng quý biết dường nào? Nghĩ vậy, nàng cũng nhanh chóng đến thư án hoàn thành kế hoạch của mình.
* * *
Hàn Mộ Tuyết đứng yên lặng, chấp tay phía sau, lưng đưa về ngon nến leo loét duy nhất trong căn nhà hoang. Hôm nay là ngày hẹn định của nàng cùng Từ Khiêm. Nàng cho hắn thời gian ba ngày, là muốn hắn giải quyết tất cả chuyện riêng tư. Rồi sau đó sẽ cùng nàng mở ra kế hoạch tương lai.
"Vèo.." nghe tiếng gió, Hàn Mộ Tuyết mỉm cười cảm nhận được sự tồn tại của hơi thở. Nàng vẫn đứng yên tại chỗ, chờ bóng người xuất hiện.
"Chủ tử" Vẫn thái độ thập phần cung kính, Từ Khiêm quỳ một chân, tay chấp lại đưa ra trước, đầu hơi cúi xuống hướng tới người trước mặt. Thời gian qua hắn lặn lội đem Huyền Thiếc đến cho người ký thác, nhưng ai biết được, bọn họ đã bị kẻ nào đó trong một đêm giết chết hết toàn bộ trên dưới một trăm linh bảy mạng người. Thật khiến người thương tâm.
"Đứng lên rồi nói, sau này không cần quỳ" Hàn Mộ Tuyết quay người lại, nhưng vẫn giữ tư thế ban đầu. Mặc dù Từ Khiêm đang quỳ, nhưng vẫn cao hơn nàng. Điều này lại khiến nàng có chút bất mãn không vừa ý, nhưng lại không để lộ ra ngoài.
"Dạ, xin hỏi người có gì chỉ dạy?" Từ Khiêm có chút ngại ngùng. Để hắn quỳ còn dể nói chuyện với nàng, bắt hắn đứng.. đầu cúi xuống có chút mỏi a. Cơ mà nhìn thế nào cũng như đang nói với một đứa bé, mà không phải là chủ tử. Nên hắn quyết định, ngồi hẳn xuống nền đất. Như vậy sẽ tiện lơi rất nhiều.
"Trước tiên ta muốn hỏi, dưới trướng ngươi có bao nhiêu người đáng tin tưởng?" Muốn thành đại sự, không phải chỉ có hai người là được. Nếu như thiếu nhân lực, kế hoạch có thể bị trì hoãn một thời gian. Điều này cũng làm nàng lo lắng, nhưng dù sao, từ bàn tay đi đến thành công chẳng phải dể, huống chi nàng còn có mẫu thân bảo kê ngân lượng, tìm người chỉ tốn thời gian.
"Trên dưới ba mươi người ạ" mặc dù khó hiểu, nhưng Từ Khiêm vẫn trả lời trung thực. Bọn hắn là huynh đệ vào sinh ra tử cùng nhau. Mặc dù là bảo tiêu, hoàn cảnh rất nhiều khó khăn, nhưng tình huynh đệ vẫn không thay đổi. Ba hôm trước hắn nhận thức Hàn Mộ Tuyết, dự định sau khi gặp chủ tử, quay về sẽ rời bảo tiêu. Hắn không muốn huynh đệ mình khó xử.
"Vậy ngươi có dám cùng ta tạo dựng thế lực hay không?" Thật ngoài cả mong đợi của nàng. Hàn Mộ Tuyết ánh mắt sâu thẳm nhìn Từ Khiêm. Nàng không nghi ngờ bọn người kia, bởi vì, một khi có sự nghi kị nhỏ nhoi, cũng sẽ khiến nhiều việc xảy ra. Nghi người đừng dùng, dùng người đừng nghi. Đó là nguyên tắc làm việc của nàng, một khi nhận định sẽ hoàn toàn tin tưởng.
Kiếp trước, chính là nàng bắt buộc mình tin tưởng kẻ khác mà không hề có sự tự nguyện nào, nên dẫn đến họa diệt thân. Hiện tại, nàng sẽ làm theo sự mách bảo của chính mình, một khi không tin, nàng sẽ cách xa vạn dặm, nếu đã đặt niềm tin, nàng sẽ cố gắng làm tất cả để bảo vệ.
"Thuộc hạ nguyện vì người mà sinh tử" Từ Khiêm ngạc nhiên không thể thốt nên lời. Một đứa trẻ năm tuổi lại có thể báo đạo như vậy nói muốn cùng hắn tạo dựng thế lực? Phải biết rằng trong năm năm qua, hắn cùng huynh đệ của mình cố gắng thế nào để tạo nên sự nghiệp, đáng tiếc, bọn họ chỉ có thể dậm chân tại chổ, vẫn chỉ là một phong tiêu cục như cũ. Vậy mà, nàng còn nhỏ như vậy, lại có bản lãnh nói lời bá khi, đây chính là một chủ tử mà hắn tìm kiếm suốt năm năm qua. Một chủ tử có thể dẫn dắt bọn họ bước lên một tầng cao mới. Nàng càng ngày càng cho hắn nhiều kinh hỉ.
"Tốt, vậy trước tiên người hãy cầm một vạn lượng này, và cùng làm theo những gì ta hướng dẫn trong đây, bảy ngày sau liền gặp mặt tại trang viên ngoại thành phía nam, Lâm Viện. Nên nhớ hạn chế để người nghi ngờ" Hàn Mộ Tuyết lấy từ trong người ra mười tờ ngân phiếu trị giá mỗi tờ là một trăm lượng, cùng sấp giấy nàng viết chi tiết về kế hoạch đưa cho Từ Khiêm.
"Chủ tử.. cái này?" Từ Khiêm kinh sợ do dự trước sấp ngân phiếu của Hàn Mộ Tuyết. Một vạn lượng, con số không hề nhỏ. Vậy mà nàng lại nhẹ nhàng đưa cho hắn không chút do dự, đây có phải là sự tín nhiệm mà chủ nhân dành cho hắn hay không?
"Không cần lo ngại, đây chỉ là bước đầu của kế hoạch, một khi thành công, số ngân lượng có được sẽ gấp ngàn lần, vạn lần số này" Hàn Mộ Tuyết tự tin mỉm cười nhìn Từ Khiêm. Nàng đã tính toán hết thẩy, chỉ cần vài năm, đảm bảo số ngân lượng sẽ gấp rất nhiều lần số ban đầu. Chỉ sợ lúc đó bọn họ còn sợ hãi hơn bây giờ.
"Gấp.. gấp ngàn, vạn lần?" Ôi thiên ơi, hắn không nghe nhầm chứ? Chuyện này kinh hãi cỡ nào a? Một vạn lượng, mà còn gấp ngàn vạn lần, vậy.. Chẳng phải chủ tử bọn họ sẽ nhanh chóng thành tiểu phú bà giàu nhất kinh thành hay sao? Còn hắn.. hắn cũng thành một người đắc lực nhất giúp nàng làm việc, có phải hay không cũng sẽ thành một tiểu đại nhân rất lợi hại a?
"Nhưng, ta có hai yêu cầu" nhìn vẻ mặt mơ hồ sống trong tưởng tượng của Từ Khiêm, Hàn Mộ Tuyết đôi mắt sâu thẳm trở nên nghiêm túc. Cho ngươi tiền tài danh vọng, nhưng song song đó, cũng phải làm cho ngươi hết lòng hết sức vì nàng mà trung thành. Bởi vì khó đoán nhất vẫn là lòng người. Nàng tin bọn họ, nhưng ai dám chắc họ sẽ mãi mãi tuân theo nàng? Đây chính là nguyên nhân, nàng cho ngươi mật ngọt, nhưng trong mật ngọt đó, có cả độc tính.
"Xin chủ tử cứ nói" Từ Khiêm lấy lại tinh thần cung kính nhìn Hàn Mộ Tuyết. Hắn thừa nhận nàng là chủ nhân, không phải chỉ vì thần tượng hay một phút bất đồng nào đó. Mà là sự kính phục từ sâu trong nội tâm chính mình. Từ lâu, hắn muốn tìm cho mình một người đủ tư cách khiến hắn tâm phục khẩu phục mà quy mệnh. Chỉ là hắn không thể nào ngờ rằng, người hắn chờ đợi lâu nay, lại là một tiểu oa nhi năm tuổi. Nhưng không sao, người tài cần chi tuổi tác, hắn cảm thấy nàng xứng đáng để hắn phục tùng là được.
Ba ngày nay, hắn cũng đã thăm dò tìm hiểu được một chút, chủ tử chính là tam tiểu thư thừa tướng phủ, năm tuổi. Từ trước đến nay chưa từng nghe qua nàng có thiên phú về bất cứ phương diện nào, ngược lại, nghe đồn nàng nhút nhát, yếu đuối, hai hôm trước còn vô ý té ngã dẫn đến hủy dung, thành phế vật tiểu thư không người yêu mến. Nhưng mà, lời đồn thì làm sao khiến hắn tin tưởng được chứ?
Cho dù thấy rõ trán nàng được mảnh vải che đi, Từ Khiêm vẫn không tin lời người khác nói, vì hắn từng lãnh hội qua sự lợi hại của nàng thế nào, làm sao có thể vô ý té ngã chứ? Nếu là thật, cũng chính là do nàng cố ý, chứ không phải vô ý như trong lời đồn.
"Thứ nhất, bởi vì ta còn nhỏ, nên sẽ không thể trực tiếp cùng những người còn lại trao đổi, ngươi hãy làm đại diện cho ta, cứ bảo ta Lâm công là được, sau ba tháng thực hiện kế hoạch, ta sẽ xuất hiện cùng họ nói rõ" đầu tiên Hàn Mộ Tuyết giúp Từ Khiêm nghĩ ra thân phận chủ tử cho hắn thông tri những người khác. Nếu ngay bây giờ nàng đứng trước mặt họ, nói rõ muốn họ làm thuộc hạ cho mình, vậy có bao nhiêu người đồng ý?
Chắc chắn trừ Từ Khiêm ra, những người đó sẽ xem thường nàng, rồi mang lòng nghi ngờ, trung thành có khi trở thành sự đối nghịch với nàng. Nếu cho bọn họ tò mò trong ba tháng, tiếp đến nhận ra kế hoạch của nàng thật sự lợi hại thế nào, thì chắc chắn sự nghi ngờ sẽ giảm, dù nàng xuất hiện cũng sẽ không bị họ xem thường là đứa trẻ năm tuổi. Mà có khi là sự kinh hách tột độ.
"Thứ hai, ta tin tưởng ngươi, cũng như tin tưởng những người sau lưng ngươi. Nên các ngươi phải thực trung tâm, ta sẽ không để các ngươi chịu một chút nào thiệt thòi nào. Nhưng nếu phát hiện bất kì kẻ nào hai lòng, ta sẽ khiến kẻ đó phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này, tốt nhất ngươi hãy cùng họ nói rõ." Khi Hàn Mộ Tuyết nói lời này, không khí xung quanh bỗng chốc đông cứng lại. Sát khí cùng áp lực vô hình bức bách Từ Khiêm. Thu phục nhân tâm chính là, làm cho họ vừa sợ, vừa sùng bái lại vừa kính nể ngươi. Đó mới là đỉnh cao của kẻ đứng đầu.
"Dạ, thuộc hạ hiểu" Từ Khiêm kinh tâm hoảng loạn, vội vàng đứng dậy, nghiêm chỉnh quỳ một gối chấp tay hết mực cung kính cúi đầu trước Hàn Mộ Tuyết. Đáng sợ, cái cảm giác đứng trước diêm la vương cũng không kinh hồn như vậy. Khí lạnh từ bàn chân dẫn đến đỉnh đầu, khiến tâm hắn một trận run rẩy. Đứng trước mặt hắn rõ ràng là vị chủ nhân năm tuổi, nhưng bá khi cùng áp bức vô hình vừa rồi, chẳng khác vị đế vương uy nghiêm cuồng vọng, một khí phách cùng cao ngạo khiến kẻ khác không dám chạm vào.
"Tốt, bảy ngày sau đến chỗ hẹn tìm ta" nói rồi Hàn Mộ Tuyết liền rời đi. Ngày mai nàng còn phải lên đường đi 'dưỡng bệnh' cần phải suy nghĩ một chút về những tai mắt bị cài theo bên mình kia. Nàng muốn xem hết thẩy có bao nhiêu người, để sau này còn phải trả lại ơn tình nữa chứ.
Đợi Hàn Mộ Tuyết rời hẳn đi. Từ Khiêm mới bất lực lại ngồi xuống nền đất, từ từ hồi phục tinh thần. Đem ngân phiếu nhét vào trong người, nhìn lại sấp giấy chủ tử vừa đưa, hắn đưa lên xem. Đây.. đây là một trong hai kế hoạch? Đề giấy viết là 'Tài', vậy, kế hoạch phía sau là gì? Lật một tờ xem xét, lúc này gương mặt Từ Khiêm ngẩn đầu lên cười to, sau lại hưng phấn nhảy nhót. Có lẽ cả đời hắn tích góp tất cả may mắn lại dùng cho sự gặp gỡ ba ngày trước với chủ tử. Thật là con mẹ nó may mắn mà..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]