Sáng sớm, khi mặt trời chưa ló dạng, Lâm thị đã đến Thanh Yên viện gọi Hàn Mộ Tuyết. Tuy nói là gọi, nhưng bà vừa đến ngõ, nàng đã bật ngồi dậy, ánh mắt không chứa một tia buồn ngủ. Đó là bản năng của một sát thủ, đã ăn sâu vào xương tủy nàng.
Lâm thị bước vào, vẫn có chút ngỡ ngàng nhìn Hàn Mộ Tuyết đã ngồi ngay ngắn trên giường, mặc dù đã cùng nàng nói rõ mọi chuyện, nhưng nhận thức năm năm đâu phải một sớm một chiều liền thay đổi. Thấy biểu hiện nữ nhi như vậy, Lâm thị thầm nhủ, bà tu bao nhiêu phước đức, bao nhiêu kiếp làm lành mới có được một nữ nhi bảo bối lợi hại như vậy a?
Sau khi giúp Hàn Mộ Tuyết rửa mặt, thay đổi y phục, Lâm thị nắm tay nhỏ bé của nàng đi đến Vô Ưu viện của lão phu nhân thỉnh an. Hiện tại thời gian vẫn còn rất sớm, những người khác cũng chưa có đến, bởi lão phu nhân lớn tuổi nên thời gian ngủ ít hơn, hiện tại thỉnh an cũng không thể nói là quấy rầy bà.
Thỉnh an xong Lâm thị xin ra ngoài đến Linh Sơn Tự cúng viếng. Nói chung trong phủ này, người bị xem nhẹ nhất là đôi mẫu tử nàng. Lão phu nhân ghét bỏ hừ một tiếng rồi đưa tay phe phẩy như đuổi ruồi bọ. Hàn Mộ Tuyết cười thầm, tổ mẫu phải không? Hi vọng bà có thể sống lâu thêm một chút, như vậy thành tựu sau này của nàng mới có đất dụng võ chứ.
Rất nhanh Hàn Mộ Tuyết cùng Lâm thị rời phủ. Mỗi người chỉ mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ki-thien/3354969/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.