Đôi tay nhỏ bé thừa dịp nam tử ngồi ở trước bàn không chú ý, thật nhanh lấy đi một chén pho mát, một cái xoay người, đang muốn cầm pho mát chạy đi thì nghe truyền đến từ sau lưng tiếng hừ lạnh, thân thể nhỏ bé khẽ cứng lại.
"Trong tay ngươi cầm cái gì?" Đối với đứa nhỏ dám can đảm ở dưới miệng hùm của hắn miệng đoạt đồ ăn, giọng nói của nam tử lộ ra vẻ lạnh lùng.
"Không có nha." Tiểu nhân nhi ( đứa bé con) dấu pho mát thật vất vả giành được ở sau lưng, từ từ xoay người,trên khuôn mặt đáng yêu của quả trứng nhỏ lộ ra vẻ mặt vô tội.
"Trước mặt ta còn dám nói láo!" Nam tử nhướn mày lạnh lùng khiển trách.
Tiểu nhân nhi mới vừa đầy bốn tuổi trách mắng, uất ức quyết nâng cái miệng nhỏ nhắn, tố cáo cha ruột mình, "Mẹ nói con có thể ăn hai chén pho mát, con chỉ là tới cầm lấy phần của chính mình."
Hắn cảm thấy mình thật là đứa trẻ đáng thương, phụ vương rất thích cùng hắn giành đồ ngọt ăn, chỉ cần là nương làm đồ ngọt, phụ vương liền muốn độc chiếm phần lớn, hắn được ăn chỉ có một chút xíu.
Như hôm nay, nương vừa mới làm xong pho mát, phụ vương lại hẹp hòi chỉ chia cho hắn một chén, còn lại một mình chiếm đoạt, thật sự rất rất rất đáng ghét rồi, hắn thật tức không nhịn nổi, mới muốn đoạt lại.
"Con chỉ lo ăn đồ ngọt, thức ăn đều không ăn, phụ vương không để cho con ăn nhiều, cũng là vì tốt cho con." Sa Lãng Thần lời lẽ chính đáng bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-khong-vien-phong/28164/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.