Rốt cuộc lúc này chân mày Sa Lãng Thần giãn ra, hài lòng nhếch miệng, hai tay thuần thục gảydây đàn, mỗi tiếng đàn cũng giữ chặt vũ bộ của nàng, ánh mắt chớp cũngkhông chớp nhìn nàng chằm chằm, không muốn bỏ qua bất kỳ kỹ thuật nhảycùng vẻ mặt nào của nàng.
Uyển Uyển và ba người không dám lêntiếng, an tĩnh ở một bên nhìn hai người bọn họ khảy đàn khiêu vũ, vũ bộdi chuyển theo tiếng đàn, tiếng nhạc cũng biến đổi theo từng bước nhảy,phối hợp không chê vào đâu được.
Phần ăn ý này nếu người không biết nhìn thấy, chỉ sợ sẽ cho là bọn họ đã phối hợp vô số lần.
Đợi nhảy xong cả bài, Triệu Như Hi nhận lấy khăn tay Trăn nhi đưa tới, laumồ hôi rịn ra trên mặt, đợi hơi thở thoáng bình phục, nàng nhìn về SaLãng Thần, từ trong thâm tâm khen: “Tài đánh đàn Vương gia thật tốt, lần đầu tiên đàn, lại là có thể hoàn toàn phối hợp vũ bộ của ta, cũng nắmchặt tâm tình của điệu nhảy.”
Sa Lãng Thần thấy hơi thở của nàngcó chút nhanh, hai má đỏ hồng, hai mắt sáng long lanh, gương mặt thanhlệ lộ ra phong thái rực rỡ, gương mặt từ trước đến nay lạnh lùng hơi hòa hoãn chút, cũng khen nàng một câu, “Ngươi nhảy không tồi.”
Triệu Như Hi thanh nhã cười một tiếng. Đối với kỹ thuật nhảy của mình xưa nay nàng rất tự tin, nếu giờ phút này nàng vẫn sử dụng thân thể kiếptrước được huấn luyện nhiều năm, sẽ nhảy tốt hơn.
Mặc dù thânthể mềm mại cùng kiên nhẫn này của Vu Nguyệt Oanh cũng không coi là kém, nhưng dù sao cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-khong-vien-phong/28145/chuong-2-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.