Nàng ở trong Phong Sơn này gần 3 ngày, ban ngày nàng luyện với quái thú, ban đêm thì luyện tập y thuật, nàng hoàn toàn không biết kinh thành đang vì nàng là loạn cả lên, càng không biết ràng Thanh Uyển Ngọc dùng chuyện mất tích này của nàng mà rêu rao khắp kinh thành nói nàng đã mất danh tiết, làm bộ làm tịch nói rằng bất luận nàng có thế nào nàng ta vẫn là coi nàng là muội muội tiện không kinh rẻ nàng, chỉ sợ Chiến vương không muốn lấy nàng nữa. Trời dần chuyển tối, hai nhân cách lại nói chuyện với nhau.
"Tinh, ta cảm thấy võ công của ngươi ngày càng tiến bộ rồi đó."
"Có ngươi ở đây ta cũng không dám làm biếng."
"Luyện tập nhiều thêm nữa, ở cái đất nước lấy cường giả làm đầu thế này, nhiêu đó vẫn chưa đủ đâu."
"Nguyệt ngươi yên tâm, ta sẽ mạnh hơn nữa, ta sẽ mạnh hơn cả ngươi."
"Chắc không, dựa vào năng lực của ngươi, 100 năm nữa chưa phải đối thủ của ta."
"Ừm ta biết rồi, mặt trời đã chuyển tốt, ta phải ngủ rồi, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Con ngươi màu xám biến mắt, đổi lại là máu mắt đỏ như máu hiện lên, nàng đứng dậy đi vòng vòng khu rừng, bỗng nàng phát hiện một vài đóm lửa, biết là có người nên nàng phóng lên cây lánh đi, một lúc sau đám lửa đó biến mất, nàng phóng xuống mặt đất, đi một hồi thì nàng ngửi được một mùi mất tanh mồng, quay người lại thấy cảm thấy một thứ gì đó sắc lạnh đã kề vào cổ mình, nàng nhìn đó một một vị thiếu niên tuất tú,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-hai-mat-doc-sung-cua-vuong/183389/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.