Thấy nữ nhân trên giường vẫn khóc lóc ỉ ôi không chịu thay y phục mà trốn đi, nam nhân kia hận không thể một tay mà giết chết nàng ta, bỗng lúc này ngoài cửa Niên Yêu điện một tiếng nói lớn vọng vào. "Bệ hạ, Diệp Hách giá đáo...!" Nam nhân kia lập tức kinh sợ hoảng hốt, điều mà hắn sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra, hoàng tử sủng hạnh cung nữ trong cung là tội chết, dù cho có được thương tình tha cho tội chết thì vẫn bị phạt nặng, tội chết có thể miễn nhưng tội sống thì khó tha. Bên ngoài Niên Yêu điện Ngự Lâm quân đã vây kín tạo thành một vòng tròn sắt, dù là một con ruồi cũng đừng hòng thoát được, cổng lớn Niên Yêu điện mở ra hoàng đế và Diệp Hách quý phi cùng một số ma ma, cung nữ bước vào trong. Bên trong cung điện, một tình cảnh, hai con người và hai luồng suy nghĩ, nam nhân kia thì sợ vỡ mật muốn tìm cách để chối tội, nữ nhân ấy thì lại rất mong cho hoàng đế đến càng nhanh càng tốt, một người thì lo tìm chỗ để núp một người thì ngồi chù ụ ra đó như sợ rằng người ta không nhìn thấy mình, vào rồi nam nhân kia quyết định núp trong tủ đồ với hy vọng sẽ không ai tìm thấy mình. Nhanh chóng đám người của hoàng đế đã tới trước cửa cung điện, hoàng đế tức giận đập cửa bước vào, ngó qua bên phải tẩm cung thì thấy một nữ nhân đang khóc hết nước mắt, trên giường dưới đất y phục vứt ngổn ngang, hoàng đế tức giận hết sức nói lớn. "Kẻ nào đã làm ra việc này, tìm hết cho trẫm, cho dù có phải lập ngược Niên Yêu điện này cũng phải tìm ra cho bằng được!" Kẻ trên giường khóc nức nở ấp úng nói. "Bệ hạ xin người hãy làm chủ cho thần, bệ hạ...tên nam nhân đó tự xưng mà là hoàng tử, bắt ép thần...cưỡng hiếp thần, bệ hạ xin người hãy làm chủ cho thần, hắn ta đang trốn ở trong tủ quần áo." Đám ma ma đang tìm kiếm nghe nữ nhân kia nói thế liền mở tủ quần áo ra, liền thấy ngay nam nhân đó bên trong, một ma ma kinh ngạc lập tức chạy tới bẩm báo cho hoàng đế biết. "Bẩm bệ hạ là...ngũ hoàng tử ạ." Hoàng đế và Diệp Hách quý cũng bất ngờ kinh nghe được lời của ma ma kia, hoàng đế vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy thất vọng, tức là vì con của ông lại làm ra chuyện này, thất vọng là bởi đó là con trai của ông, Diệp Hách quý phi lòng dạ nhẹ nhõm, dù biết khả năng nam nhân kia là Lục Phong rất thấp nhưng trên đời này không có chuyện gì là không thể. Hoàng đế đập mạnh tay trái vào cánh cửa nói lớn. "Nghịch tử, còn không mau bước ra đây cho trẫm, hay là để trẫm đích thân mời ngươi ra!" Từng lời từng chữ của hoàng đế nói ra khiến cho tất cả những người ở đây, trừ Diệp Hách quý phi đều lạnh sống lưng, nam nhân trong tủ quần áo nhanh chóng chui ra chạy tới chỗ của hoàng đế và quý phi, cúi đầu xuống đất, run rẩy mà lên tiếng. "Phụ hoàng, mẫu phi...nhi thần biết sai rồi...nhi thần nhất thời hồ đồ nên mới làm ra việc này, nhưng người cũng không thể trách nhi thần được, là do nữ nhân kia đã quyến rũ nhi thần, nên nhi thần mới..." Chưa để Lục Ngôn (Ngũ hoàng tử) nói hết, nữ nhân trên giường đã nhanh chóng nói xen vào, vừa biện minh cho bản thân vừa khóc lóc đòi chết. "Ngài nói dối, rõ ràng là ngài đã cưỡng ép ta, ngài nói rằng nếu không làm theo lời của ngài thì ngài sẽ hủy dung của ta, ta tuy chỉ là thứ nữ thấp kém nhưng cũng không phải là kỹ nữ lầu xanh mà ngài lại nói ta như vậy, bệ hạ chuyện đã thành ra như vậy rồi, cứ để thần nữ chết đi cho xong..." Diệp Hách quý phi nghe vậy liền sai Đậu ma ma đến xem xem là cô nương nhà nào, Đậu ma ma bước vào bên trong nhìn nữ nhân kia vài giây nhưng không nhớ nổi liền hỏi. "Xin hỏi cô nương là thứ nữ của phủ nào, phụ thân là ai, tên họ là gì?" Nữ nhân kia chỉ đợi có như thế, liền lau nước mắt nói trong ấm ức. "Tiểu nữ là thứ nữ của Cảnh vương phủ, gia phụ là Cảnh vương - Thanh Trọng, tên của tiểu nữ là Thanh Uyển Ngọc." Những người có mặt ở Niên Yêu điện này có chút bất ngờ trước danh tính của nữ nhân này, không thể ngờ được lại là thứ nữ của Thanh Trọng - Cảnh vương a, ngay cả Lục Ngôn cũng bất ngờ không kém, vậy thì không cần phải nghĩ nhiều nữa, một cô nương xuất thân từ hoàng gia sao có thể quyến rũ hoàng tử được kia chứ, chắc chắn là do ngũ hoàng tử uống rượu quá nhiều bức ép cho gái nhà lành. Hoàng đế bệ hạ lúc này có chút suy nghĩ khác trước, thở dài nói. "Không thể ngờ lại là thứ nữ của lão đệ, nghe đây nghịch tử: Nếu nữ nhân trên giường là cung nữ hoặc phi tần ta đã một nhát chém chết ngươi, sau đó ban cho nữ nhân này ba thước vải trắng (để tự vẫn),nhưng không ngờ lại là thứ của của Cảnh vương phủ, ta không giết ngươi không phải vì tình riêng mà ta muốn mời Cảnh vương tới để đích thân đệ ấy xử phạt ngươi, lát nữa cho dù đệ ấy có thiêu chết ngươi đi chăng nữa, ta một lời cũng không thèm ngăn cản. Còn về vị cô nương này...ta không biết phải làm thế nào để bù đắp được cho ngươi, lát nữa ngươi cứ bàn với phụ thân mình, nếu có chuyện gì ta có thể cho ngươi, ta nhất định sẽ chấp thuận, Mạch La nàng cho người lo cho tiểu nha đầu này giúp ta, Lưu Uy ngươi hãy cho người tới Cảnh vương phủ mời Cảnh vương tới Ngự Thư phòng nói chuyện." Lục Ngôn ngã bật người ra sau, không dám tin làm lời phán tội của hoàng đế lại không dám lên tiếng vì run sợ, xong rồi...lần này thì xong thật rồi, đừng nói là mẫu hậu dù là ngoại tổ phụ cũng không cứu nổi mình rồi. Uyển Ngọc trên giường nhếch miệng cười thầm trong bụng, tình hình này rất đúng với những gì mà nàng ta dự tính, giờ đây chỉ cần nói với phụ thân rằng đề thân để êm xui mọi chuyện là kế hoạch này chính thức đại thành. "Đa tạ bệ hạ đã làm chủ cho thần nữ..." Lưu công công nhận chỉ lệnh lập tức cho người đi mời Cảnh vương vào cung, hoàng đế sau đó cũng rời khỏi cái cung điện dơ bẩn này, kèm theo đó là hai thị vệ lôi Lục Ngôn đi theo tới Ngự Thư phòng, để lại Uyển Ngọc vẫn cố khóc lóc trên giường và Diệp Hách quý phi ở lại đây, Diệp Hách quý phi nhìn Uyển Ngọc rồi ra lệnh cho Đậu ma ma lấy cho nàng ta bộ y phục khác thay vào, rồi cho hai ma ma chỉ đường cho nàng ta tới Ngự Thư phòng để gặp Thanh Trọng - Cảnh vương, sau đó Diệp Hách quý phi trở về cung điện, trên đường không quên cho một tỳ nữ đi thông báo cho hoàng hậu một tiếng. Lúc này tỳ nữ Tiểu Như của Uyển Ngọc nhanh chóng chạy vội vào trong phòng, ôm lấy Uyển Ngọc khóc lóc không thôi. "Tiểu thư là nô tỳ vô dụng không thể bảo vệ được người, để người phải chịu thiệt thòi lớn như vậy, tiểu thư người như vầy, sau này còn có thể gả cho ai được nữa kia chứ..." Một vị ma ma nhận lệnh lấy y phục, đem y phục tới cho Uyển Ngọc, Tiểu Như nhận lấy rồi mời ma ma kia ra ngoài đợi một chút để Uyển Ngọc thay y phục, cửa lớn tẩm điện đóng lại Uyển Ngọc đứng dậy thay đồ vừa cười khúc khít. "Thấy rồi chứ, diệu kế của ta đã đại công cáo thành rồi đấy, giờ đây chỉ cần đợi phụ thân tới, kêu ông ấy đề thân như vậy sẽ thành công hoàn toàn." Tiểu Như thay y phục cho nàng ta cũng cười gian xảo. "Tất nhiên rồi, kế hoạch của tiểu thư chắc chắn sẽ lưỡng toàn kỳ mỹ a, không ai có thể ngờ được ngũ hoàng tử kia mới là người bị hại, tiểu như người đúng là thiên tài diễn xuất (tặng cho Uyển Ngọc tượng vàng Oscar)." Thanh Uyển Ngọc cười hắc ám, lần này không còn ai có thể cản đường thăng tiến của nàng ta nữa rồi, Thanh Uyển Ca là Chiến vương phi thì sao? Chỉ cần nàng ta bước vào trong phủ đệ của ngũ hoàng tử, không sợ không có ngày trở thành phượng hoàng, có trách chỉ có thể trách ngũ hoàng tử này quá hám sắc sau này gả vào trong phủ đệ rồi, phải dạy dỗ hắn lại mới được a. - ----Gần 2 canh giờ trước----- Thanh Uyển Ngọc đang cùng tỳ nữ Tiểu Như của mình rời khỏi Ngự Hoa viên, trong lòng lại tức tối không chịu được vì hôm nay nàng ta ngay cả một cơ hội để trổ tài cũng không có đã thế lại không thể bái Cầm thánh làm sư phụ và quan trọng hơn hết là chuyện của sức mạnh thật sự của Uyển Ca. Tuy nàng ta không thảm như Uyển Tâm nhưng tóm lại vẫn là tức giận, hận không thể làm được gì Uyển Ca, vừa đi vừa nghĩ tới những chuyện đã xảy ra không ngày hôm nay nên không cẩn thận mà đụng trúng một phi tần nào đó, vị phi tần kia không xin lỗi cũng không dừng lại mà nhanh chóng rời khỏi vụ va chạm, Uyển Ngọc thì té ngã tuy không xơ xác gì nặng nhưng vẫn bực tức chửi người đã đụng trúng mình kia. "Nương nương trong cung thì giỏi lắm sao? Đụng trúng người khác mà không biết xin lỗi 0." Nha đầu Tiểu Như nhanh chóng đỡ tiểu thư của mình dạy, phủi sạch y phục cho nàng ta bỗng thấy có cái lọ gì đó rơi dưới mặt đất, Tiểu Như cầm lên đưa cho Uyển Ngọc xem thử. "Tiểu thư người xem đây có lẽ là vật mà phi tần kia làm rơi." Uyển Ngọc tức tối cầm lấy cái lọ, hừ lạnh. "Hừ, nếu đã thế thì đừng hòng ta trả lại, mà khoan sao cái lọ này lại thơm như vậy, không lẽ là một lo nước hoa sao?" Nói rồi Uyển Ngọc đưa lên mũi ngửi nhẹ, liền giật bắn mình khi nhận ra được lai lịch của lọ nước hoa này, bởi trước đây Dư thị cũng từng dùng nó để quyến rũ Thanh Trọng và khá thành công, lọ này chính là xuân dược* loại nhẹ, dù để quyến rũ nam nhân lên giường của mình, tuy là loại nhẹ nhưng lại rất công hiệu, trong đầu của Uyển Ngọc bỗng xuất hiện một ý tưởng xấu xa, hắc ám. *Xuân dược: Thuốc kích thích dục vọng, ngày nay gọi là thuốc kích dục. Hiện tại Uyển Ca đang giữ thế thượng phong, vừa có chỗ dựa mới lại có hôn ước với Lục Phong, giờ đây khó mà chống lại được nàng, vốn là muốn nhân Gia Yến lần này mà gây thiện cảm với các hoàng tử, thế tử nào đâu lại để cho Uyển Ca một mình hưởng trọn, Gia Yến thì năm nào cũng có nhưng cơ hội vào cung của nàng ta thì đâu phải lần nào cũng có thể, mỗi năm chỉ có thể vào cung được 2 lần mà hai lần này cơ hội thể hiện sẽ càng ít đi, mà các hoàng tử ít nhiều gì cũng đã có hôn ước, tiểu thiếp lần nay nếu không liều một phiên thì e rằng sẽ không còn nhiều cơ hội nữa. Nhân tiện có bình xuân dược này dùng nó để quyến rũ một hoàng tử nào đó, nếu thành công sẽ có thể trở thành hoàng tử phi, nếu thất bại sẽ mất cả thanh danh lẫn thể diện, kế hoạch này chỉ có 7 phần thành công đã thế đâu phải tùy tiện tìm một hoàng tử là được, vị hoàng tử này buộc phải có gia thế nhà mẹ lớn cũng như có cơ hội trở thành thái tử cao, Nhị hoàng tử tuy là trưởng tử nhưng thể chất khá yếu lại không màng tới quốc sự, tam hoàng tử thì khỏi nói rằng, quyến rũ không khéo lại trở thành oan mạng dưới tay của y, tứ hoàng tử tuy có nhà mẹ là Tế phi như lại có hôn ước với Tô tiểu như của phủ Ngự sử, Tề phi có tiếng nhưng không có miếng, chỉ còn có mỗi Ngũ hoàng tử - Lục Ngôn, mẹ ruột là hoàng hậu đương triều, ngoại tổ phụ lại là Thừa Tướng gia, cộng thêm việc hắn vẫn chưa có hôn phối với ai cả, bấy nhiêu đây thôi cũng đủ khiến cho nàng ta chọn Lục Ngôn làm tầm ngắm. Sau đó Uyển Ngọc trốn một góc bàn kế với nha đầu nhà mình, Uyển Ngọc sẽ sử dụng nước hoa này lên người rồi tìm Lục Ngôn quyến rũ hắn, Tiểu Như thì giả vờ như đã lạc mất nàng ta đi tìm một vài tỳ nữ khác giả vờ tìm kiếm nàng ta, trong lúc đó Uyển Ngọc sẽ viên phòng với Lục Ngôn, đợi Tiểu Như tìm tới cửa sẽ đổ hết lên người Lục Ngôn, sau đó tìm hoàng đế bệ hạ tới và rồi tạo sức ép bắt Lục Ngôn phải cưới nàng ta về làm ngũ hoàng phi, tuy nhiên đó là nếu như thành công, chuyện này mà thất bại thì sẽ phải mất hết tất cả, kế hoạch này được thì ăn cả, ngã thì về không. - --------Lời Tác Giả--------- Tuy là nghỉ học nhưng vẫn bận rộn việc nhà, tới tối mới có thời gian viết thì mama lại chỉ cho 2 tiếng đồng hồ, giờ đã tới hết thời gian nên đành phải tắt máy, nên chỉ có thể đăng đỡ mà không sửa lỗi được, mong các bạn độc giả thông cảm giúp cho. Chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ. - -------Hết Chương 84---------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]