Lời này Thanh Trọng nói ra khiến cho Dư thị và Uyển Ngọc lạnh gáy, Uyển Ngọc trọng tâm không vững lùi về phía sau vài bước, Dư thị lúc này không thể làm ngơ được nữa, bà ta đứng dậy cúi đầu thấp xuống, cung kính nói. 
"Đã khiến cho Triệu ma ma chê cười rồi, thân là nương lại không thể quản giáo nhi nữ, ta lấy lòng hổ thẹn, chỉ mong Triệu ma ma và vương gia giơ cao đánh khẽ tha cho nhi nữ lần này, ta quay về sẽ hảo hảo quản giáo nó lại thật tốt a." 
Thanh Trọng không liếc nhìn gì Dư thị trực tiếp đáp chuyện với Triệu ma ma. 
"Triệu ma ma, nếu bà lần này nếu có thể tha cho nhi nữ ta một lần, ta sẽ luôn ghi nhớ ân tình này." 
Thấy Thanh Trọng và Dư thị đều đồng loạt cầu xin cho mình, Uyển Ngọc lấy lại tinh thần, nàng ta không sợ nữa ngang nhiên đứng đó không thèm xin lỗi, Triệu ma ma cau mày nhìn thái độ của Uyển Ngọc, bà ấy vốn tính tha cho Uyển Ngọc như là cho Cảnh vương phủ thể diện, nhưng thể diện này Uyển Ngọc không muốn nhận vậy thì bà ta không thèm cho nữa, Triệu ma ma đưa tay vào trong túi càn khôn của mình từ trong túi lấy ra một cây roi có màu vàng óng ánh, chui roi còn có một miếng ngọc bội khắc chữ Ngự, độ dài của cây roi dài tầm 1 thước, Thanh Trọng nhìn thấy hành động này của Triệu ma ma mà lạnh người, trước đây có một sủng phi cậy sủng sinh kiêu, dám vô lễ với thái hậu, Triệu ma ma đã thẳng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-hai-mat-doc-sung-cua-vuong/1513407/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.