Nàng trở mình cảm giác đau nhói lại đến,đôi chân dường như không cử động được,nàng cắn lấy môi thầm mắng Tiêu Nam Hiên,dù gì nàng vẫn là con gái,đêm hôm qua vì giải dược cho y mà nàng phải chịu đau đớn nhường nào.
Đôi mắt nàng nhìn vào chỗ trống kia,một cảm giác buồn đến với nàng,không phải y thỏa mãn xong liền quên đi nàng,đàn ông chỉ có vậy!
Hạ Băng Liên chỉnh lại y phục,chân vừa bước xuống giường liền cảm nhận cơn đau vẫn còn,nàng ngã quỵ ra đất lạnh.
"Chết tiệt sao lại đau đến thế"
Kéttttt....
Hạ Băng Liên nghe tiếng mở cửa liền muốn đứng dậy,nàng không thể để người khác nhìn thấy bộ dạng bây giờ.
"Liên Liên nàng làm sao vậy?"
Bất chợt một giọng nói quen thuộc vang lên,Hạ Băng Liên lập tức ngẩn đầu nhìn,đôi mắt nàng mở to ngạc nhiên,trên tay y là một thau nước,vẻ mặt lo lắng của y khiến tim nàng như tản chảy trong phút chốc.
Tiêu Nam Hiên vội đến nhấc bổng nàng đặt lên giường,tay không ngừng vạch từng nơi xem nàng có bị thương hay không.
"Nàng là đồ ngốc hay sao,sao để bị ngã như vậy"
Miệng nàng cứng đờ,nàng cứ tưởng...
"Hửm???nàng nhìn ta làm gì,đừng bất cẩn như vậy ta sẽ rất đau lòng..."
Bỗng tay nàng choàng qua cổ Tiêu Nam Hiên ôm chặt,suy nghĩ của nàng đã sai rồi,đây là trượng phu của nàng,làm sao nàng có thể nghĩ bậy như vậy.
"Nàng làm sao vậy,từ nãy giờ không nói gì,có phải ta...ta...ta...làm nàng đau không?"
"Chàng còn dám nói"
Hạ Băng Liên ghì mạnh đầu y vào lòng,môi nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-hac-daotuyet-doi-khong-de-choc/2573404/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.