Hoàng cung Bắc Chu,Khương Lạc Tước mặt lạnh băng ngồi trên ngai vàng,ánh mắt lãnh đạm quét qua một lượt nhìn các đại thần Bắc Chu đang cuối đầu,không ai dám hó hé 1 câu nào,chỉ có thừa tướng một mặt tươi cười bước ra tấu.
" Hoàng thượng,ngoài Đông thành đang có nạn hạn hán,thần nghĩ chúng ta nên tri khố cho dân chúng vùng bị nạn để tạo phước cho long ân "
Khương Lạc Tước yên vị trên ngai vàng,hoàng hậu ngồi kế bên âm thầm quan sát từng biểu hiện của hoàng thượng,nàng với thừa tướng âm thầm liếc mắt nhìn nhau.
" Xin hoàng thượng hạ chỉ "
" Trẫm sẽ phái người giải quyết,khanh không cần phải gấp gáp "
Khương Lạc Tước lạnh lùng nói,thừa tướng tay hơi nắm lại nhưng môi vẫn tươi cười.
" Hoàng thượng anh minh "
Các đại thần trong triều thật khâm phục tài diễn xuất của thừa tướng.Bao năm qua hắn vất vả lấy lòng hoàng đế như vậy nhưng thật buồn cười khi hoàng đế chẳng màng gì đến hắn.
" Báooo....bẩm hoàng thượng vương gia nước Đông xin cầu kiến "
Lính canh ngoài cửa chạy ngay vào cấp báo,lời hắn vừa dứt nhiều người không khỏi bất ngờ,vương gia nước Đông Tiêu Nam Hiên sao lại đi đến Bắc Chu xa xôi này,trước kia cả 2 nước từng là bạn với nhau nhưng từ khi cuộc đại loạn 15 năm trước diễn ra giữa 2 nước không còn quan hệ thân thiết gì nữa,hôm nay tại Bắc Chu hoàng triều,vương gia nước Đông Tiêu Nam Hiên cầu kiến quả thật khiến người khác kinh ngạc.
Hoàng đế Khương Lạc Tước nhất thời nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-hac-daotuyet-doi-khong-de-choc/1980030/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.