___3 năm sau___
"Tiểu thư chờ Song nhi"
"Tiểu thư tiểu thư mau dừng"
"Song Song ngươi thật là chậm"
Hạ Băng Liên dừng bước quay người lại chờ Mạc Song đang hổn hển đi đến
"Tiểu thư,người hiện tại là môn chủ Thiên Sơn Trúc,rời môn lại không nói huynh đệ,muội e là không ổn"
"Ta đã nói với mọi người ở sơn trang rồi,trong thời gian ta xuất môn Ngôn Phong sẽ thay ta cai quản"
"Như vậy ta xuống núi khi nào trở về?"
"Khi ta cảm thấy chán"
Khóe môi nàng nâng lên đột nhiên hạ xuống
"Có người đến"
Hiểu ý Mạc Song nhanh chóng đeo mặt nạ vào rồi ẩn người trên cây,Hạ Băng Liên nhanh hơn Mạc Song cũng đã ẩn mình trên cây gần đó,nàng nhẹ nhàng quan sát tình hình,đây là địa bàn của nàng lại có người đến náo loạn,thật có gan lớn.
Phía dưới liền xuất hiện một nhóm người hắc y đang đuổi theo 2 người,nàng nhìn 2 người kia có chút chật vật,phen này họ khó sống đến ngày mai.
"Tiêu Nam Hiên,đã đến đường cùng rồi ngươi còn muốn chạy sao"
"Khụ..."
"Chủ nhân"
Tiêu Nam Hiên đột nhiên thổ huyết,bệnh cũ của hắn thật biết đúng lúc mà tái phát,đúng lúc hôm nay ngày rằm,hắn lại không mang theo người,chỉ có Long Ảnh đi theo hắn nhưng vừa nãy không phòng bị liền bị dính một chưởng của đám người kia.
"Long Ảnh ngươi mau đi đi,để ta lại đây"
Nghe Tiêu Nam Hiên nói,Long Ảnh quỳ xuống
"Long Ảnh nguyện đời này bảo vệ chủ nhân,tuyệt đối không phản bội"
Nàng trên cây nghe được cũng cảm kích khí phách anh hùng của Long Ảnh,nàng suy nghĩ có nên giúp chủ tớ này không,con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-hac-daotuyet-doi-khong-de-choc/100634/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.