"Ngươi phải biết, Chu Tử Mặc cũng không hề thích ngươi, nói không chừng thậm chí còn chán ghét ngươi!" Tử Lan Thanh khẽ cau mày, có liên quan trước mặt mỹ nhân này, Tử Lan Thanh vẫn có một chút kiêng kỵ với thân phận đặc biệt của nàng ta.
Cho nên nếu nàng ta chủ động rời khỏi Chu Tử Mặc, cũng là một chuyện tốt, nàng tiết kiệm đỡ phải hao tâm tốn sức.
Nụ cười sáng rỡ tản đi một chút, vì Minh Uyển nhớ lại một khắc duy nhất Chu Tử Mặc nhìn về nàng, khóe mắt quả thật mang theo vài phần chán ghét.
Hắn biết rõ tâm ý của mình lại chán ghét mình, chỉ vì hắn lòng tràn đầy giả bộ cũng chỉ có trước mặt nho nhỏ này người đi, vậy mà mình trả như vậy yêu của hắn, thật đúng là. . .
Như vậy khôi hài làm sao!
"Cho nên ngươi tốt nhất ngoan ngoãn rời đi!" Tử Lan Thanh cân nhắc nhìn mỹ nhân trước mặt, giọng nói chứa nghiêm túc trước nay chưa từng có, đây là cơ hội cuối cùng nàng cho nàng ta, nếu nàng ta không quý trọng, vậy thì đừng trách nàng vô tình.
Dù sau lưng nàng ta có người thì sao chứ? Chỉ cần dám giành Chu Tử Mặc với nàng, nàng sẽ đối phó nàng ta không chút do dự. Không tiếc bất cứ giá nào!
"Rời đi. . . Tuyệt đối không khả năng, hơn nữa làm sao ngươi khẳng định được, Chu Tử Mặc nhất định sẽ vĩnh viễn yêu ngươi, nên biết rằng, con người. . . Rất giỏi thay đổi!" Tiếng nói tuyệt tình nhẹ nhàng chậm chạp phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-hac-dao-chiem-nha-giua/2718462/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.