Chương trước
Chương sau
"Học cái này rất khó." Chu Tử Mặc biết cô nàng này sợ nhất là chịu khổ, vì vậy vừa mở miệng đã nói khó khăn.

"Ta không sợ!" Người nho nhỏ cực kì kiên định nói ra.

"Mỗi ngày ít nhất phải chạy trên vài chục km." Chu Tử Mặc tiếp tục mở miệng.

"Hả. . . Có thể không chạy không?" Tử Lan Thanh do dự. Mấy trăm cây số, nếu là đời trước, nàng còn có thể chạy, nhưng đời này. . . cuộc sống trong nhung lụa thật sự làm cho Tử Lan Thanh hoài nghi, không biết chạy như vậy có thể chết người không!

"Ngươi nói thử xem?" Chu Tử Mặc nhíu mày.

"Hắc. . . vậy hay là thôi đi, ta không phải còn ngươi nữa sao? Về sau ngươi sẽ đảm đương làm tuấn mã của bổn tiểu thư!" Tử Lan Thanh nấp ở trong ngực Chu Tử Mặc, bá đạo tuyên bố.

Với sự bá đạo của nàng, Chu Tử Mặc không chỉ không tức giận chút nào, thậm chí còn thấy một chút ngọt ngào. Chu Tử Mặc không khỏi hoài nghi trong lòng, có lẽ hắn thật sự có tiềm chất làm tiểu nam nhân, chỉ cần một chuyện rất nhỏ đã có thể làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc.

"Ừ." Không tranh cãi, Chu Tử Mặc vui vẻ trả lời, hắn muốn làm tuấn mã cả đời của nàng.

Đi thẳng theo con đường phía Đông, Tử Lan Thanh nghiêng người dựa vào trong ngực Chu Tử Mặc, ánh trời chiều còn sót lại chiếu trên khuôn mặt còn chưa nảy nở của Tử Lan, dĩ nhiên đã là một khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ, khiến thần thánh cũng không thể xâm phạm.

Cho dù thổ lộ của hắn còn chưa được đáp lại, nhưng Chu Tử Mặc đã biết đáp án của Tử Lan.

Nụ cười trên khóe miệng càng ngày càng đậm, Chu Tử Mặc biết đã không thể dứt bỏ quan hệ giữa hắn và Tử Lan, nàng ở chỗ nào nhất định sẽ có hắn ở đó.

Hai tiểu sủng vật đi theo sau lưng Chu Tử Mặc và Tử Lan, lúc này cấp tốc vừa lao vụt lên, vừa nói chuyện.

"Meo meo ô. . ." ( Thú Ngữ: Chiêu Chu Tử Mặc vừa sử dụng hình như là Lưu Tinh Bát Quái Bộ. )

"Hừ hừ. . . Hừ. . ." ( Thú Ngữ: Không phải hình như, mà vốn là nó, nhưng. . . không phải bước chân bát quái này chỉ có truyền nhân hệ chính thức của Nhân Hoàng mới có thể học được sao? Tại sao Chu Tử Mặc này lại biết? )

"Meo meo ô. . . Meo meo. . ." ( Thú Ngữ: Chẳng lẽ Chu tử mặc mới thật sự là truyền nhân của Nhân Hoàng? Nhưng vì sao trên người hắn không có một tia Huyết Mạch Chi Lực nào cả? )

"Hừ hừ. . ." ( Thú Ngữ: Huyết mạch Nhân Hoàng chỉ lúc chín tuổi mới có thể giác tỉnh, mười sáu tuổi cũng có thể giác tỉnh, chỉ không biết Chu Tử Mặc này có thể giác tỉnh Nhân Hoàng huyết mạch hay không thôi. )

"Meo meo ô. . . Meo meo ô. . ." ( Thú Ngữ: Có ý tứ, rất biết điều đó, chuyện tình ngày càng vui nha, trên người tiểu chủ nhân có huyết mạch Thú Hoàng và Ngư Hoàng, trên người Chu Tử Mặc có huyết mạch Nhân Hoàng, không biết nếu sau khi bọn họ kết hợp sẽ sinh ra quái vật gì? )

"Hừ hừ. . . Hừ. . ." ( Thú Ngữ: Không phải là ngươi không thích Chu Tử Mặc sao? Sao vậy? Hiện tại cảm thấy hắn và tiểu chủ nhân có thể à? )

"Meo meo ô. . ." ( Thú Ngữ: Nếu tiểu chủ nhân thật sự thích hắn, chúng ta cũng không có biện pháp. )

"Hừ hừ. . ." ( Thú Ngữ: Quả thật là vậy. . . )

Vì vậy, hai con tiểu sủng vật trầm mặc, mặc dù bọn họ một ủng hộ thái nử nước Bách Hợp, một người ủng hộ truyền nhân hệ chính của Nhân hoàng, nhưng mà chỉ cần chủ nhân không thích, dù thần tiên trong truyền thuyết cũng không thể làm gì nàng.

Nên có liên quan đến vị hôn phu tương lai của tiểu chủ nhân, thật sự là chuyện bọn họ không thể can thiệp

Bọn họ cùng lắm là méo mó ở trong lòng một chút.

. . .

Cho đến khi cảm thấy bụng mình hơi đói, Tử Lan mới vùng vẫy khỏi ngực Chu Tử Mặc, giả bộ biểu lộ đáng thương uất ức nhìn Chu Tử Mặc, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, "Ăn nha? Ăn nha?"

"Đây có lương khô, ăn ít một chút, còn nửa canh giờ nữa sẽ đến quốc đô nước Khâu Lăng." Nhìn Tử Lan giống như một con mèo nhỏ thèm ăn, Chu Tử Mặc nhẹ nhàng nói bên tai của nàng.

Nghe thấy lời của Chu Tử Mặc, cặp mắt Tử Lan sáng lên, còn nửa canh giờ nữa là có thể nhìn thấy Chu Tử Ngữ rồi sao? Đến lúc đó, nhất định phải làm cho Chu Tử Ngữ đãi nàng ăn bữa tiệc lớn trong cung nước Khâu Lăng, nhưng bây giờ. . . trước hết nàng nên nhịn một chút, để bụng lên trên bữa tiệc lớn kia thôi.

"Ta không đói chút nào, ta chờ một lát nữa thôi, chờ nhìn thấy Tiểu Ngữ thì sẽ quên hết thôi." Tử Lan nhắm hai mắt lại, nỗ lực muốn đuổi đói bụng ra khỏi đầu, nhưng lúc có thức ăn thật đúng là. . . chỉ muốn ăn!

"Cho ta một phần nhỏ lương khô, chỉ cần một phần nhỏ thôi." Hơi không kịp chờ đợi mở hai mắt ra, Tử Lan Thanh ở trong ngực Chu Tử Mặc liên tục móc lương khô ra bên ngoài. Kiếp này Chu Tử Mặc đã cưng chiều nàng đến mức khiến nàng không thể chịu được cảm giác bị đói.

Ăn lương khô Chu Tử Mặc đưa tới, uống nước suối Chu Tử Mặc tìm về, Tử Lan Thanh hạnh phúc híp cặp mắt lại, đột nhiên suy nghĩ điều gì đó nói với Chu Tử Mặc, "Chu Tử Mặc, nếu một ngày ta không có ngươi, ta có bị đói chết hay không?"

Một câu nói đùa, lại khiến Tử Lan Thanh nghiêm túc.

"Có lẽ sẽ như vậy." Lau khóe miệng còn dư lại lương khô của Tử Lan, Chu Tử Mặc nửa đùa nửa thật nói.

Mặc dù người nho nhỏ này rất thông minh, nhưng lại vụng về muốn chết, đặc biệt là lúc tự chăm sóc mình, không biết có phải trời sinh ngu độn hay không nữa.

Khóe miệng hơi co quắp, Tử Lan Thanh tức giận bất bình nhìn Chu Tử Mặc, tiểu quỷ này không thể uyển chuyển một chút sao?

"Ha ha ha. . . ăn đầy bụng rồi thì lên đường thôi." Lúc này Chu Tử Mặc rất vui vẻ, đặc biệt lúc nhìn bộ dáng của cô gái nhỏ kia thì càng vui vẻ, nàng như quả hồ trăn(*) trong đời hắn, chỉ cần có nàng ở đây, cho dù một động tác nho nhỏ cũng sẽ khiến hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

(*)quả hồ trăn: còn gọi là hạt dẻ cười, quả này được biết đến như mang lại hạnh phúc cho người khác.

Mà trong cuộc sống của hắn điều duy nhất không thể thiếu chính là nàng!

"Thật nhỏ mọn." Lưu luyến để xuống khối lương khô nhỏ nàng vẫn còn muốn ăn, thật ra Tử Lan Thanh biết Chu Tử Mặc vì muốn tốt cho nàng.

"Chốc lát nữa khi nhìn thấy Tiểu Ngữ, nếu. . . nếu nàng sống không tốt, ngươi cũng không cần quá đau lòng." Chu Tử Mặc cẩn thận nói lời này, vì theo tin tức từ nước Khâu Lăng truyền về, hình như Tiểu Ngữ sống thật sự hơi khó khăn.

Nhưng Khâu Lăng là một nước lớn, mà nước Chu của bọn họ chỉ có thể coi là một nước trung đẳng, nên dù Chu Tử Ngữ thật sự sống không tốt, thì vua nước Chu cũng chỉ có thể đứng nhìn, huống chi Chu Tử Ngữ vốn là vật hy sinh mà hoàng hậu nương đưa ra ngoài.

Vì vậy nàng khổ sở, chắc là do ông trời đã định trước!

"Có phải ngươi có chuyện gì gạt ta hay không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lan Thanh âm trầm, vì sao mỗi lần hỏi tình hình của Chu Tử Ngữ thì Chu Tử Mặc đều nói đại khái hoặc là coi như không nghe thấy.

Tử Lan Thanh luôn luôn cảm thấy rất quái dị, nhưng Chu Tử Mặc không nói nàng cũng không hỏi. Vì dù sao Chu Tử Ngữ cũng là công chúa của một nước, hơn nữa còn là công chúa duy nhất, thái tử nước Khâu Lăng này cũng không thể quá phận đúng không?

Mà xem ra bây giờ, sự thật đã khác hoàn toàn với nàng tưởng tượng.

"Không có. . . ta thật sự không biết tình hình của Tiểu Ngữ. Ngươi hiểu ta mà, nếu ta biết Tiểu Ngữ sống không tốt, nhất định sẽ đón nàng trở về hoàng cung, nhưng. . . ta lại không hỏi thăm, cũng sợ nàng sống không tốt như ngươi thôi." Chu Tử Mặc nhìn vẻ mặt âm trầm của tiểu nhân nhân, vội vàng giải thích .

Hắn và nàng là cùng một loại người, đều không biết Chu Tử Ngữ có hạnh phúc hay không, nếu biết sẽ nhất định phải để nàng sống trong hạnh phúc.

Tử Lan Thanh nhìn chằm chằm vào Chu Tử Mặc, sau một lúc trầm mặc mới nói ra một câu, "Chúng ta lên đường thôi." Nói xong trực tiếp nhắm hai mắt lại.

Nàng cũng không làm được chuyện gì, vì sao phải làm khó Chu Tử Mặc chứ!

Chu Tử Mặc ôm người nho nhỏ này vào ngực, có thể cảm thấy nhiệt độ của nàng đang dần trở nên lạnh xuống, không biết lòng của nàng có trở nên lạnh giống vậy hay không.

Đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng, rõ ràng đã thề trong lòng, tuyệt đối không thể để Tử Lan đau lòng, vậy mà cuối cùng hắn vẫn không làm được.

Sau giờ Ngọ, một nữ hài đồng chừng mười tuổi đang hạnh phúc ngồi trên ghế cũ nát, nàng đang liên tục thêu một tấm vải ở trong tay. Ở trên mặt vải đã có một khuôn mặt gần hoàn chỉnh, là một thiếu niên lạnh lùng, mà lúc này, tất cả nét trên khuôn mặt thiếu niên kia đều đã hoàn thành, duy chỉ có thiếu mất con ngươi của hắn.

Mà tay của nàng. . .

Không biết tay của nàng có thể tính là tay hay không, không chỉ sưng đỏ đến mức không nhìn được bộ dáng ban đầu, mà tại trên ngón tay của nàng còn có vô số lỗ thủng.

Nhưng nàng giống như không có cảm thấy đau đớn trên tay mình, chỉ ngây ngô nhìn tấm vải đang thêu.

"Tại sao dù vẽ phác thảo cũng không vẽ ra đồng tử mắt của hắn chứ." Người hơi gầy yếu ngồi yên ở trên ghế, vô cùng bất mãn chu cái miệng nhỏ của mình.

Nhưng nàng còn chưa nghĩ ra chuyện này, bên ngoài đã truyền đến một loạt tiếng nói, "Nha đầu chết tiệt kia, đã chạy đi đâu rồi! Còn không chui ra ngoài chùi bồn cầu cho lão nương!"

Cực kì lưu luyến buông tấm vải trong tay ra, sau đó cẩn thận bỏ nó vào trong áo của mình, nữ đồng mới khe khẽ thở ra một hơi, sau đó nhìn ra bên ngoài, trong ánh mắt lóe lên một tia hoảng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.