"Nô tỳ. . . Tuân lệnh." Bà vú đứng lên theo đôi tay nhỏ bé của Tử Lan, màsắc mặt của nàng đã hơi trắng bệch, nàng biết ý tứ của tiểu vương gia.
Nô tỳ vĩnh viễn chỉ là nô tỳ, cho dù tiểu cách cách có lệ thuộc vào nàngđi nữa, nàng vẫn là một nô tỳ, mà hôm nay hành động của nàng, đã vượtqua nguyên tắc mà một nô tỳ cần có.
"Tử Lan, bà vú đã đứng dậy,mau đến đây ăn cơm." Chu Tử Mặc dịu dàng nói, với Tử Lan, nàng vẫn luônlà điều mềm mại nhất trong lòng hắn.
Lòng có chút không phục trởlại ghế ngồi của mình, Tử Lan Thanh giận dữ nhìn chằm chằm Chu Tử Mặc,đều do tiểu quỷ ghê tởm này dọa sợ bà vú.
Không phải Tử Lan Thanh không nghĩ đến tâm tư của bà vú, nhưng mẫu thân thương yêu con của mình là chuyện thường tình.
"Bây giờ còn sợ đi học không?" Chu Tử Mặc không thích Tử Lan nhìn hắn bằng ánh mắt này, vì vậy vội vàng nói sang chuyện khác.
Ý tứ của tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia sao Tử Lan Thanh không hiểu chứ, cáimiệng nhỏ nhắn méo mó khinh thường, nàng trả lời tiểu quỷ Chu Tử Mặc: "Không sợ."
Tiểu quỷ này bình thường còn nán lại đợi nàng về học, nên Tử Lan Thanh đại nhân đại lượng không so đo với hắn.
"Vậy thì tốt." Chu Tử Mặc vừa nói xong lời này, cả phòng hoàn toàn yên tĩnh, ba người mỗi người đều có tâm sự riêng của mình.
Ngày thứ hai, phải dậy thật sớm, Chu Tử Mặc đưa Tử Lan Thanh đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-hac-dao-chiem-nha-giua/2718398/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.