Sau khi ăn xong bắp non, Ngụy Nhược Cẩn lập tức muốn quay trở về. Lần này thì đến lượt Lận Hành không chịu, nhất quyết phải chờ đến khi bắp chín rồi tự mình đi hái cho bằng được. Nhưng bắp ngô cũng không giống như những gì Ngụy Nhược Cẩn nói, một cây có thể kết được hai ba trái.
Đúng thật là có một vài cây mọc được hai trái. Nhưng y để ý thấy được, chỉ cần là cây mọc ra nhiều hơn hai trái thì sẽ không lớn tốt bằng những cây chỉ mọc được một. Dù thế nào thì cũng thấy trồng bắp tiết kiệm chi phí hơn việc trồng lúa. Nếu như dùng hết số bắp ở đây để làm hạt giống, nói không chừng sẽ trồng được hết toàn bộ vùng đất hoang này.
"Tướng quân, công tử, một...... một mảnh đất này thu được hơn 310 cân." Giọng nói của Phạm Duy có chút run rẩy, mảnh đất này nhiều lắm là rộng bốn phân(*) thôi. Chỉ bốn phân mà lại trồng ra được cả hơn 300 cân lương thực!
(*) Phân là một đơn vị đo lường cổ của Trung Quốc. 1 phân = 1/10 mẫu = 66.6 m².
"A Cẩn, em nghe thấy thấy không? Hơn 300 cân đó." Lận Hành thực sự rất vui vẻ. Phải biết rằng trước đó, cho dù các tá điền có cố gắng đến đâu thì một mẫu đất cũng chỉ cho được hơn hai trăm cân lương thực mà thôi. Thế này thì làm sao mà y không vui cho được cơ chứ.
"Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi. Nếu như bón phân đầy đủ thì chắc sẽ còn nhiều hơn nữa cơ." Ngụy Nhược Cẩn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ga-thay-bi-bat-di-lam-ruong/3431874/chuong-34-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.