Lận Hành khẽ cười, cũng không biết cậu lấy tự tin ở đâu ra mà lại cảm thấy rằng Ngụy Nguyên sẽ chỉ gặp mỗi cậu thôi, còn sẽ đưa tiền đến nữa chứ.
"Sao em biết được là hắn sẽ đưa tiền đến đây?"
Ngụy Nhược Cẩn níu lại Lận Hành đang muốn đi đến chính viện, "Ngài vội làm chi? Một lát nữa chắc chắc hắn sẽ tới kiếm ta ngay thôi. Khắp cái kinh đô có ai không biết chuyện ngài dẫn người đến bao vây Ngụy gia để đòi nợ đâu chứ? Vậy mà bây giờ hắn lại nói rằng Ngụy Luân nhờ hắn đến để thăm ta."
"Có lẽ là hắn muốn hòa giải chăng?" Lận Hành hỏi.
Ngụy Nhược Cẩn hừ cười một tiếng, "Đây là lần đầu ngài đối mặt Ngụy Luân à? Ngài tuy là Vương gia nhưng được phong rất qua loa, ta thì lại là một quân tử không rành lục nghệ mà còn bị gia tộc mình vứt bỏ. Hai chúng ta còn là phu thê, à không đúng, là phu phu nữa. Ngài nghĩ rằng Ngụy Luân sẽ coi trọng chúng ta sao?"
Lận Hành nghẹn lời, "Em nói thẳng quá nhỉ."
"Nhưng ta đâu nói sai? Ngụy Nguyên tới tìm ta chắc chắn là có mục đích, chi bằng khiến hắn đưa ít tiền đến cho chúng ta. Số lương thực mà Trần gia mua về lúc trước chắc chắn sẽ không dùng đến sang năm được đâu."
"Vương gia! Xin vương gia dừng bước ạ!"
Lận Hành đang định nói chuyện thì nghe được giọng nói đang tới gần, hướng về phía bọn họ. Ngụy Nhược Cẩn nhìn y mà chớp chớp mắt.
Lận Hành cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ga-thay-bi-bat-di-lam-ruong/3382880/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.