Edit: oceanmelon
Sáng sớm, Ngụy Nhược Cẩn nhìn thấy đám trẻ được tập trung ở ngoài phủ liền nói: "Có mấy đứa nhỏ quá, để bọn chúng ở lại trong phủ trước đi, những đứa còn lại có thể lên núi cùng ta."
Hiện tại trên núi rất nguy hiểm, cho dù đám nhóc trong vương phủ đều rất hiểu chuyện nhưng mang theo tận mười ba đứa thì đúng là có hơi nhiều. Bởi vì sợ chăm sóc bọn chúng không xuể cho nên mới bảo Thượng quản gia điều hộ vệ đi theo.
"Công tử... Chúng con có thể đi được ạ." Đứa nhóc bị chỉ mặt nhút nhát sợ sệt mà nói, nó đã chín tuổi rồi, thêm mấy năm nữa là có thể giúp tướng quân làm được nhiều việc hơn.
"Các ngươi vẫn còn nhỏ, chờ cho lớn thêm một chút thì ta sẽ dắt các ngươi lên núi theo, ngoan nào." Ngụy Nhược Cẩn xoa đầu đứa nhỏ, hỏi tiếp: "Ngươi tên là gì?"
Đứa nhỏ bất an mà ngẩng đầu, rất nhanh đã cúi gầm mặt xuống, nói chuyện rất nhỏ, "Nô tên là Vân Triết."
"Ừ, ta đã nhớ rồi."
Ngụy Nhược Cẩn lại cho người kiểm kê nhân số một lần nữa, sau đó rời khỏi thành, điểm đến vẫn là ngọn núi mà ban đầu bọn họ từng đi. Lần này bọn họ đã chuẩn bị mọi thứ rất đầy đủ, cho nên cũng không sợ sệt như lần trước.
Cũng may đám nhóc đứa nào cũng đều nghe lời cực kỳ, không chạy đi xa mà chỉ đi trong tầm nhìn của người lớn. Cứ mỗi lần Ngụy Nhược Cẩn gặp được một gốc cây thảo dược mới thì đều sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ga-thay-bi-bat-di-lam-ruong/3358215/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.