Ngụy Nhược Cẩn ngẩng đầu nhìn Lận Hành. Cậu thừa nhận rằng cậu đã phải lòng người này. Tính cả hơn hai mươi năm của đời trước thì đây là lần đầu cậu thích một người nam nhân.
Bị Lận Hành kéo vào lồng ngực, bên tai cậu bị che bởi tiếng tim đập của y. Cảm xúc phập phồng không yên của Ngụy Nhược Cẩn bất ngờ biến mất, trong lòng tràn đầy an yên.
Cậu có nên thử tiến tới với người này một chút hay không?
"Giá!"
Sau khi Ngụy Nhược Cẩn nhích lại gần thì cảm nhận được cơ thể của người phía sau cứng đờ trong nháy mắt, tâm trạng cậu hụt hẫng. Là do cậu nghĩ nhiều rồi ư?
Về tới vương phủ, Ngụy Nhược Cẩn nhìn Lận Hành lại trở về phòng của mình, cảm xúc vui vẻ vừa rồi xuất hiện khi được y đỡ xuống ngựa lại xấu đi. Kể từ lúc thành thân, Lận Hành vẫn ngủ ở gian nhà phụ, nhường gian chính lại cho cậu.
Thực ra thì cậu không hề ngại việc hai người cùng sống chung dưới một mái nhà, gian nhà này còn có những vài ba phòng nữa cơ mà.
"Đúng rồi, vương gia. Ta có một chuyện muốn nói với ngài." Đột nhiên Ngụy Nhược Cẩn kêu Lận Hành lại.
"Là chuyện gì?" Lận Hành dừng lại bước chân.
"Một lát nữa sẽ nói cho ngài. Trên người ta hơi bẩn, phải trở về thay quần áo đã."
Lận Hành gật gật đầu. Y cũng không biết Ngụy Nhược Cẩn rốt cuộc đã hàn thuyên với ông lão tá điền bao lâu mà trên vạt áo lại dính phải cỏ dại và bùn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ga-thay-bi-bat-di-lam-ruong/3350445/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.