Lận Hành nhìn vẻ mặt Ngụy Nhược Cẩn kinh ngạc, vội vàng dời đi ánh mắt, nhìn về phía Doãn Hải đang quỳ, nói: "Tây Bắc đã là của bổn vương thì đương nhiên bá tánh ở Tây Bắc cũng là một phần trách nhiệm của bổn vương. Lư thứ sử, chuyện này chờ bổn vương cùng Ngụy công tử xem xét lại rồi bàn tiếp. Doãn thái thú hãy chuẩn bị trước đi."
Lư Phong hừ lạnh một tiếng, đứng dậy lập tức đi ra ngoài.
Nét lạnh lùng trên mặt Lận Hành càng thêm tăng. Trần Uy thấy thế, vội vàng khom người nói: "Vương gia yêu dân như con, tại hạ nguyện ý đi theo vương gia. Vương gia mới đến đây, rất nhiều đồ vật cũng chưa chuẩn bị kỹ càng đúng không ạ? Những việc nhỏ này liền giao cho tại hạ đi."
Lận Hành còn đang lạnh mặt, Ngụy Nhược Cẩn cười với hắn, "Vậy làm phiền Trần công tử."
"Đám người xuất thân thế gia này cũng quá không coi ta ra gì rồi!" Lận Hành mười ba tuổi đã dẫn binh, đến bây giờ đã được chín năm, ở trong quân rất có uy vọng. Cũng bởi vì thế nên mới khiến Hoàng Đế nổi lòng kiêng kị. Nếu không phải vì vậy thì y sẽ không để Lư Phong sống sót mà đi ra ngoài.
"Cũng do chỉ có ở thế gia mới tồn tại người biết chữ đọc sách, người thường đa số không tiếp xúc được những thứ đó. Muốn giảm xuống khí thế của bọn họ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Vương gia, ta phải đi về để chuẩn bị trước đồ để đi ra ngoài." Cậu đúng là chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ga-thay-bi-bat-di-lam-ruong/3350439/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.