Phật Tịch bĩu môi, chớp mắt mấy cái, khẽ chớp mắt, nói: "Hoàng thượng cảm thấy chàng có thể khống chế những côn trùng kia à?"
Bắc Minh Thần xoa mắt Phật Tịch, cưng chiều nói: "Có lẽ Hoàng thượng nghĩ rằng ta tu luyện yêu thuật gì đó."
Phật Tịch mỉm cười mê người: "Vậy để ta chuyển lời bảo những con côn trùng kia rút lui."
Bắc Minh Thần cũng mỉm cười nói: "Ta cảm thấy vương phi không cần vẽ vời thêm chuyện."
"Có ý gì?"
"Những con côn trùng của nàng bi tiêu diệt toàn bộ rồi."
Phật Tịch đưa tay che tim, hít vào một hơi: "Đừng đụng ta, để ta bình tĩnh đã."
Bắc Minh Thần vừa đưa tay ra một nửa chợt dừng lại, sau đó tiếp tục đưa tay qua, nắm c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch.
Phật Tịch chỉ cảm thấy trên người rét lạnh, rụt cổ lại hít mũi một cái.
Bắc Minh Thần rất kinh ngạc, hắn không ngờ Phật Tịch xem trọng những con thú cưng kia như vậy. Hắn giơ tay xoa đầu Phật Tịch, an ủi: "Đừng đau lòng, ta sẽ báo thù cho những con thú cưng kia, ta sẽ giúp nàng tìm nhiều..."
Hắn còn chưa nói xong đoạn sau, chỉ nghe tiếng lòng của Phật Tịch, tiếng lòng kia phá hủy những suy nghĩ lung tung ban nãy của hắn.
[Trời trở lạnh rồi, muốn ăn lẩu dê quá, nên tìm lý do gì g.i.ế.c con dê vui vẻ kia nhỉ?]
Bắc Minh Thần cạn lời, nhưng hắn không dám nói gì, chỉ có thể im lặng mặc niệm cho con dê kia. Con dê kia có chủ tử là Phật Tịch, có lẽ kiếp trước không làm được chuyện tốt gì cả.
Phật Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849247/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.