Ninh Gia quý phi thấy dáng vẻ này của Phật Tịch, hơi nhíu mày: "Thế nào, ngươi quen mụ ta sao?"
Phật Tịch hoàn hồn lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Không quen biết, chỉ là cảm thấy cái tên này rất êm tai, vừa nghe đã biết người đó rất đáng yêu."
Bỗng nhiên Ninh Gia quý phi che miệng bật cười, hồi lâu mới ngưng lại, giọng mang vẻ chế giễu: "Đáng yêu? Ha ha ha, nếu là người khác mang tên này thì sẽ cảm thấy đang yêu. Nhưng Đại quốc sư Ngôn Âm của Nam Đồng quốc kia không phải kẻ lương thiện gì."
Phật Tịch nhíu mày, ngạc nhiên hỏi: "Chẳng phải bà ấy là quốc sư của Nam Đồng quốc sao? Một quốc sư sao không phải người tốt?"
Ninh Gia quý phi nhìn Phật Tịch một lượt: "Ngươi còn trẻ, nhìn người đừng nhìn vẻ ngoài. Lòng người khó dò, ai biết trong lòng kẻ khác đang suy nghĩ gì."
Phật Tịch gật đầu rất đồng tình với lời này, bởi chính nàng cũng nói vậy mà nghĩ khác.
Ninh Gia quý phi nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Trong thâm cung này chuyện gì cũng phải chú ý, không thì ngươi c.h.ế.t thế nào cũng không biết."
Phật Tịch ngước mắt nhìn bà ta, chế giễu nói: "Người đang quan tâm ta à?"
Ninh Gia quý phi hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo ngẩng đầu: "Ai quan tâm ngươi, ta là nể mấy đóa phong lan ma này thôi."
Nói rồi bà ta cúi đầu ngắm hoa trên bàn: "Nở thật đẹp, nhìn ra được ngươi đã bỏ rất nhiều tâm tư."
Phật Tịch bĩu môi gật đầu, tâm tư đặt vào đám hoa đó không nhiều bình thường.
Vì mấy cây phong lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849232/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.