Phật Tịch nói xong, mặt không đổi sắc múc một muỗng cháo uống.
Giản Triều ngây ngốc ngẩn người, mím môi cứng đờ, vì sao y lại cảm thấy buồn cười vậy chứ, không được, không thể cười! Rõ ràng lời này của Phật Tịch là đang xỉa xói y! Y quay đầu nhìn Bắc Minh Thần, muốn để Bắc Minh Thần làm chủ cho mình.
Ai ngờ Bắc Minh Thần không để ý đến Giản Triều, chỉ chăm chú gắp thức ăn cho Phật Tịch, thỉnh thoảng còn khẽ hỏi: "Ăn ngon không? Thích ăn món nào?"
Dáng vẻ dịu dàng kia khiến Giản Triều cũng muốn yêu đương nồng cháy giống như Bắc Minh Thần.
Phật Tịch ngẩng đầu nhìn qua, thấy Giản Triều đang dán mắt nhìn Bắc Minh Thần, nàng nhướng mày, ung dung nói: "Có phải ngài ấy đẹp trai hơn hẳn ngươi không? Hai người cùng chung huyết thống, sao dáng vẻ lại chênh nhau nhiều như thế?"
Bắc Minh Thần nghe vậy vô cùng vui vẻ, tuy bình thường hắn chẳng coi trọng dung mạo, nhưng nếu Phật Tịch thích khuôn mặt này, vậy thì hắn phải để tâm một chút.
Giản Triều lúc này chuyển ánh mắt sang Phật Tịch, rồi lại quay sang Bắc Minh Thần, thấy vẻ mặt hắn đắc ý. Sắc mặt của Giản Triều giống như meme ông lão xem điện thoại trên tàu điện ngầm*. Sau đó y đưa tay che tim, dời mắt nhìn chỗ khác, không nỡ nhìn nữa.
Trong phòng ăn im lặng như tờ, chỉ có tiếng thìa va nhẹ vào chén cùng với giọng nói của Bắc Minh Thần khẽ vang lên.
Giản Triều tùy tiện ăn vài miếng, sau đó cầm quạt, nghênh ngang rời khỏi phòng. Đúng là mù mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849181/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.