[Ngày mai ta sẽ đi hỏi xem, Bắc Minh Thần muốn tra cái gì...]
Bắc Minh Thần ung dung nói: "Còn chưa truyền đến tin tức gì cả, nhưng mà chắc cũng sắp rồi." Nói xong còn nhìn Phật Tịch một phen.
Phật Tịch ngậm miệng, nàng luôn cảm thấy Bắc Minh Thần cố ý nói với nàng lời này.
Trong phút chốc, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Đến khi bên tai Phật Tịch vang lên tiếng "Ong ong ong... Oa, nơi này có mấy người."
Phật Tịch đưa tay phủi con muỗi.
[Đi ra, đừng áp bức, đừng đắc chí, bớt bị đánh.]
"Ong ong ong... Để ta thử xem máu cô nương này có thơm không?"
Phật Tịch dùng sức, vội hất con muỗi kia đi.
[Quá đáng rồi.]
[Biết chữ được một tấc lại muốn tiến một thước viết sao không?]
"Ong ong ong... Ngươi chiều theo ta đi."
[Ta không phải Đường Tăng, sao muỗi đều muốn hút máu ta?]
[Xem thường người thật sao?]
Con muỗi tìm đúng cơ hội định vọt thẳng đ.â.m vào, kết quả bị một bàn tay chụp lại, "Bộp" một tiếng, tan thành mây khói.
Bắc Minh Thần nắm tay Phật Tịch quơ loạn, liếc mắt nhìn nàng, dường như hắn phát hiện chuyện gì đó đáng sợ.
Giản Triều thấy dáng vẻ ngọt ngào hạnh phúc của Bắc Minh Thần và Phật Tịch, lại thấy mình cô độc một mình, tức giận khẽ ho elen.
Bắc Minh Thần nhìn qua, bầu không khí vui vẻ đều bị y làm hỏng, hắn tức giận nói: "Giản Triều, đệ đến đây bao lâu rồi?"
Phật Tịch còn chưa nghe thấy tiếng của Giản Triều, lại nghe tiếng của con muỗi.
"Ong ong... Người này chính là Giản Triều à?"
"Ong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849176/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.