Phật Tịch trừng mắt nhìn, nàng trợn mắt, đưa tay mình ra đặt lên trán Bắc Minh Thần, miệng nói: "Không bị sốt, sao lại bắt đầu nói mê sảng rồi?"
Bắc Minh Thần kéo tay Phật Tịch xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng chằm chằm, nghiêm túc hỏi: "Trả lời ta, nếu chỉ có một hoàng hậu thì nàng có bằng lòng hay không?"
Phật Tịch vội chặn miệng của Bắc Minh Thần lại, hốt hoảng nhìn chung quanh một chút thấy không có ai, chợt thở dài một hơi đưa tay vỗ đầu Bắc Minh Thần.
"Ngài không muốn sống nữa à, giữa ban ngày đã nằm mơ rồi."
[Tên khốn này không bị ta đè đến ngốc chứ hả?]
[Đầu hỏng rồi à?]
Bắc Minh Thần bật cười mấy tiếng, đưa tay khẽ búng trán Phật Tịch.
"Trả lời ta..."
Phật Tịch chống tay lên cằm, nghiêm túc suy nghĩ.
[Nếu như chỉ có một hoàng hậu là ta, vậy dường như rất tốt. Nếu như hoàng thượng là Bắc Minh Thần thì càng tốt hơn, vậy ta chính là vô địch thiên hạ, trên vạn người rồi.]
Nàng há miệng nói: "Không muốn..."
[Được rồi, ngộ nhỡ nói muốn, tên Bắc Minh Thần hung hăng làm thật, đi tạo phản thì phiền toái to rồi.]
Bắc Minh Thần nghe vậy, trong lòng không nói rõ có cảm giác thế nào. Hắn đưa tay ôm chặt Phật Tịch vào lòng, cằm đặt lên đầu nàng.
Nếu nàng muốn, vậy không lâu nữa ta sẽ đưa cả cung điện này cho nàng.
Phật Tịch thở không nổi chợt tức giận.
[Sắp tắt thở rồi.]
[Thật sự không biết người khác ôm thế nào, nếu cứ ôm thế này có lẽ cách ngày chầu trời không còn xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849155/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.