🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Phật Tịch nhìn thịt heo trước mặt, mím môi.

[Nếu còn sống thì tốt biết bao nhiêu.]

"Vết thương của Thần vương phi đỡ chưa?" Đột nhiên Hoàng thượng mở miệng hỏi.

Phật Tịch sững sờ.

[Vết thương gì?]

Nàng phản ứng kịp, mỉm cười trả lời: "Bẩm Hoàng thượng, đã khá hơn rồi."

Hoàng thượng như có điều suy nghĩ gật đầu, nhìn Phật Tịch một phen.

"Gầy đi trông thấy, nên bồi bổ một phen."

Phật Tịch hơi đỏ mặt, mặc dù biết Hoàng thượng không có ý kia nhưng vẫn đỏ mặt.

[Sáu ngày liên tục, ta không gầy được sao?]

Tâm trạng của Bắc Minh Thần rất tốt, hắn nắm chặt tay của Phật Tịch, nhìn hướng Hoàng thượng: "Chắc chắn thần sẽ giúp vương phi bồi bổ thân thể."

Hoàng thượng khoát tay, thái giám bên cạnh vội tiến lên, cúi người khom eo, cung kính nói: "Hoàng thượng."

"Còn nhân sâm ngàn năm đưa đến phủ Thần vương khi Thần vương phi bị thương không?"

"Bẩm Hoàng thượng, còn hai cây."

Hoàng thượng gật đầu: "Cho Thần vương phi một cây để bồi bổ thân thể."

Mau chóng để Phật Tịch mang thai con của Thần Nhi.

Phật Tịch nghe xong, vội quay đầu nhìn Bắc Minh Thần, hơi cúi đầu, mặt áp gần hắn, khẽ nói: "Hoàng thượng còn đưa nhân sâm ngàn năm cho ta sao?"

Bắc Minh Thần khẽ ừm một tiếng, liếc mắt nhìn Phật Tịch: "Dược liệu bỏ vào cháo mấy hôm trước đấy."

Phật Tịch hít sâu một hơi, suýt chút nữa đã ngất đi.



[Tên phá của này.]

[Đó chính là nhân sâm ngàn năm đấy.]

[Vậy mà cho vào cháo.]

[Quan trọng là bị ta lựa bỏ đi hết.]

[Trái tim này của ta như vỡ nát.]

Bắc Minh Thần nghe xong ánh mắt hơi thay đổi, thảo nào sức khỏe của nàng vẫn yếu như thế, vậy mà lựa hết nhân sâm vứt đi.

Hắn thấy Phật Tịch đau lòng, nói chuyện khác dời sự chú ý của nàng: "Hoàng thượng còn đưa cho nàng rất nhiều đồ trang sức."

Trong mắt Phật Tịch lóe lên ánh sáng.

[Đồ trang sức.]

[Rất nhiều.]

"Vì sao ngài không nói với ta?"

Bắc Minh Thần thấy dáng vẻ mê tiền của nàng, khẽ bật cười đưa tay búng trán nàng.

"Đồ của bổn vương đều là của nàng.]

[Đồ của ta nhất định sẽ là của ta.]

Bắc Minh Thần cười bất đắc dĩ.

Phật Tịch mím môi, khẽ áp sát Bắc Minh Thần: "Vương gia, ta cảm thấy mình lớn như vậy rồi, đồ của mình nên tự mình giữ, ngài thấy sao?"

Bắc Minh Thần mấp máy môi, Phật Tịch sợ hắn thèm thuồng đồ được ban thưởng của nàng à. Hắn vung tay lên: "Trở về bổn vương sẽ đưa chìa khóa khố phòng cho nàng, sau này của cải trong phủ Thần vương đều do nàng quản lý."

Phật Tịch chớp đôi mắt hoa đào, bỗng nhiên nụ cười trở nên rực rỡ, lộ hàm răng trắng, vừa cười vừa nói: "Thật sao? Tạ ơn vương gia."

[Chẳng phải có một câu nói à.]



[Nếu một người đàn ông cho bạn biết mật khẩu điện thoại, mật khẩu Wechat, mật khẩu thẻ ngân hàng.]

[Vậy thì bạn có thể lấy tiền anh ta chạy trốn.]

[Bây giờ, ha ha...]

Mặc dù Bắc Minh Thần nghe không hiểu đoạn trước, nhưng có thể hiểu cầm tiền chạy trốn. Lúc này hắn dùng sức bóp nát chén rượu trong tay.

Tiếng chén rượu vỡ vụn đánh thức Phật Tịch đang rơi vào mộng đẹp cười to. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt tức giận của hắn.

Phật Tịch giật nảy mình, nuốt nước bọt: "Vương, vương gia, ngài sao thế?"

"Thần vương theo trẫm qua đây." Hoàng thượng đứng lên nói với Bắc Minh Thần.

Bắc Minh Thần thả tay ra, chén rượu vỡ tan rơi xuống đất. Hắn đau lòng nhìn Phật Tịch, sau đó đứng lên đuổi theo bước chân của Hoàng thượng.

Phật Tịch nhìn thoáng qua chén rượu vỡ vụn trên bàn, ánh mắt nhìn theo Bắc Minh Thần, vẻ mặt mờ mịt.

[Bắc Minh Thần sao thế?]

[Vì sao tức giận?]

[Chẳng lẽ vì Hoàng thượng tìm hắn?]

Phật Tịch đang cố nhớ lại cốt truyện, lúc này xảy ra chuyện gì?

Nàng nghĩ hồi lâu, đơn giản chỉ là lúc đi săn Thái tử và Bắc Minh Thần bắt được con mồi đều muốn đưa cho Ninh Nhàn Uyển, sau đó khiến cho những thiên kim tiểu thư khác không vui muốn hãm hại Ninh Nhàn Uyển. Nhưng cuối cùng Thái tử và Bắc Minh Thần phát hiện được, cùng giải quyết.

Vậy Bắc Minh Thần đang giận cái gì?

Phật Tịch tập trung suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy giọng nói khiến người ta chán ghét.

"Tỷ tỷ."

Phật Tịch hoàn hồn, không để ý đến Ninh Nhàn Uyển, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. Đáng ghét thật, Bắc Minh Thần không ở đây, diễn cho ai nhìn thế?

Ninh Nhàn Uyển không nhụt chí, đứng sau lưng Phật Tịch, dịu dàng phóng khoáng nói: "Tỷ tỷ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.