Bắc Minh Thần mơ hồ đáp lời.
Phật Tịch nghe thấy giọng nói, bỗng nhiên tỉnh táo lại, vội vàng ngồi dậy lúng túng ho một tiếng: "Ha ha, à, ta đang nằm mơ."
Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch dùng chăn trùm kín mình lại, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng. Hắn mấp máy môi, rời giường mặc áo khoác, đi ra cửa phòng.
Phật Tịch nhìn bóng dáng hắn rời đi, trong đáy lòng cảm thấy hơi mất mác.
Bắc Minh Thần đang tức giận sao?
Thật ra hắn rất tốt. Nàng lắc đầu vén chăn xuống giường, nghe thấy âm thanh ngoài cửa phòng tưởng rằng là Bắc Minh Thần. Trong lòng nàng hơi kích động, vội đứng thẳng nhìn sang.
"Vương phi." Tòng Tâm thấy Phật Tịch có vẻ mất mác, hơi khó hiểu.
Phật Tịch dời mắt, khẽ gật đầu.
Đến khi chạng vạng tối, Phật Tịch cũng không thấy Bắc Minh Thần. Nàng ngồi trên xích đủ ngẩng đầu đếm sao, từng cơn gió thổi đến khiến nàng cảm thấy hơi lạnh.
Phật Tịch kéo y phục trên người, nhìn cửa Thần Tịch viện, thấy không có động tĩnh gì chợt rủ mắt, hái chân đung đưa xích đu, khẽ thở dài đứng lên đi vào phòng.
Phật Tịch ngồi trước bàn, nghĩ đã lâu rồi mình chưa gặp Husky, cũng không biết nó sao rồi. Dù sao nàng cũng không ngủ được, đành khoác áo ra khỏi phòng.
Nàng đi ra cửa lớn Thần Tịch viện, nhìn xung quanh, rón rén đi thẳng về phía trước, trong lòng nghĩ đừng gặp quỷ, đừng gặp phải quỷ.
"Vương gia, hình như đó là vương phi."
Bắc Minh Thần nghe vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3733095/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.