Nàng mở cửa phòng, một cơn gió mát thổi vào mặt, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Vương phi, sao rồi?"
"Không sao, qua ghế... Xích đu bên kia nghỉ ngơi một chút."
Nàng nằm trên ghế, ghế khẽ đung đưa, nàng thở dài: "Thoải mái quá."
Nàng nghĩ đến điều gì đó hỏi Tòng Huyên ở bên cạnh: "Gần đây không ai đãi tiệc sao?"
Tòng Huyên cúi người: "Vương phi, có."
Phật Tịch càng thêm khó hiểu: "Vậy sao ta không nhận được thiệp mời."
Không phải nàng nói quá, chỉ cần những quan to hiển quý đãi tiệc trong nhà thì nhất định nàng sẽ nhận được thiếp mời."
Tòng Huyên cười cười: "Vương phi, là vương gia cản những thiếp mời kia lại."
"Bắc Minh Thần cản à?"
"Đúng vậy, vương gia còn nói trong triều..."
"Nói gì?"
"Vương gia nói, vương phi chỉ cần làm một mình ngài ấy vui lòng là được."
Bỗng nhiên mặt Phật Tịch đỏ lên, Bắc Minh Thần này. Nàng lại nghĩ đến điều gì đó, nói: "Đúng rồi, Thanh Thủy cô nương..."
"Vương phi yên tâm đi, Thanh Thủy cô nương bình an vô sự."
Phật Tịch gật đầu: "Các ngươi lui ra đi."
"Vâng."
Phật Tịch đung đưa xích đu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao. Ánh sao lấp lánh, ánh sao nháy mắt với nàng.
*
Bình yên được hai ngày.
"Vương phi, vương gia trở về phủ."
Miệng Phật Tịch run run, hồi phủ thì hồi phủ thôi, vui vẻ như vậy làm gì? Trong lòng nàng nghĩ vậy, vẫn bước nhanh đi ra ngoài.
Nàng đi ra Thần Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3731065/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.