Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62
Chương sau
Sau khi ăn cơm xong, Phật Tịch sờ bụng đứng lên, tiện thể ợ một cái. Bắc Minh Thần ở sau lưng tỏ vẻ ghét bỏ. Bọn họ đi đến góc rẽ lầu hai, chỉ thấy có người đánh nhau ở lầu một, tiếng ầm ầm vang lên, tiện thể đập bể rất nhiều bàn ghế. Phật Tịch chậc chậc miệng. [Những băng ghế đáng thương này, có lẽ còn chưa đầy tháng đã chết yểu.] [Chắc là nên treo biểu ngữ thật to trên tường, trên đó viết: Muốn đánh thì ra ngoài đánh.] Bắc Minh Thần gõ lên đầu nàng, sau đó kéo tay nàng đi xuống bên dưới. Phật Tịch không muốn rời đi: "Vương gia, bên dưới đang đánh nhau." "Thì sao?" "Chúng ta có thể hóng chuyện." "Không được..." "Ôi, vương gia, ngài chậm một chút." Phật Tịch bị Bắc Minh Thần kéo xuống lầu. Vừa đến lầu một, một cái ghế bay đến chỗ hai người. Bắc Minh Thần bảo hộ Phật Tịch trong lòng, xòe bàn tay ra chưởng một cái làm vỡ ghế, sau đó đánh về phía những người kia. Mảnh ghế vỡ đập lên người những người kia, đám người ngã xuống đất. Phật Tịch mở to hai mắt ngẳng đầu nhìn Bắc Minh Thần, trong mắt hiện lên hai trái tim. [Đẹp trai quá.] Bắc Minh Thần lạnh lùng nói: "Muốn đánh thì đi ra ngoài đánh." Những người kia bò dậy từ dưới đất, chỉ vào Bắc Minh Thần khinh thường kêu gào nói: "Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai?" Tiểu nhị vội đi lên, khẽ nói: "Ngài ấy là Thần vương điện hạ, vị bên cạnh là Thần vương phi." Sắc mặt người kia thay đổi, thấy đám người đều nhìn mình. Gã không không muốn mất thể diện, tiếp tục gào lên, trong giọng nói có vẻ chột dạ: "Thần vương điện hạ thì sao, hắn có thể tùy tiện g.i.ế.c người à?" Gã thấy sắc mặt của đen lại, nuốt nước bọt, chuyển chủ đề: "Đáng tiếc, một lát ta còn chuyện quan trọng, không thì nhất định phải so tài với hắn một phen." Gã vờ nhìn canh giờ, nói một mình: "Sắp đến giờ rồi, hẹn các vị lần sau." Nói xong bước nhanh ra cửa. Bắc Minh Thần đá ghế trước mặt, ghế kia bay ra ngoài đánh vào lưng của nam nhân. Nam nhân bị đau nằm rạp trên mặt đất, hốt hoảng đứng lên, xoay người sợ hãi nhìn Bắc Minh Thần. Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch, sắc mặt nghiêm túc, liếc những người kia, lạnh lùng nói: "Các ngươi dọa vương phi của ta, còn chưa nói xin lỗi nàng đó." Đám người phản ứng kịp, thi nhau xoay người tạ lỗi: "Xin lỗi Thần vương, Thần vương phi." Sau đó nhìn Bắc Minh Thần, muốn chờ hắn mở lời thả bọn họ đi. Bắc Minh Thần: "Các ngươi nói cho vương phi của ta biết đánh nhau có đúng hay không?" Đám ngươi không rõ hắn có ý gì. Bắc Minh Thần lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt lạnh như băng nhìn những người kia. Đám người sợ hãi, lắc đầu: "Đánh nhau không đúng, đánh nhau không đúng." Nhưng trong lòng phản bác, đánh nhau rất đúng. Vế trên: Đánh nhau rất thoải mái, đánh nhau vô cùng thoải mái. Vế dưới: Đánh nhau không phạm luật, người thân rơi hai hàng nước mắt. Bức hoành: Đều đến nhà ta ăn tiệc. Bắc Minh Thần hài lòng phẩy tay, những người kia như được đại xá mau chóng chuồn mất. Bọn họ sợ nếu muộn chút nữa thì Bắc Minh Thần sẽ tìm bọn họ gây chuyện, dù sao đây cũng là Diêm Vương sống. Sau khi đám người đi hết, Bắc Minh Thần nhìn về phía Phật Tịch. "Vừa rồi đã nghe bọn họ nói chưa?" Phật Tịch mờ mịt: "Cái gì?" "Đánh nhau không đúng." Phật Tịch gật đầu. [Không đúng thì không đúng thôi, liên quan gì ta.] Bắc Minh Thần hít sâu một hơi, chẳng phải nàng muốn đánh Ninh Nhàn Uyển à, nên giáo dục nàng một phen để nàng biết đánh nhau không đúng. Hắn mở miệng lần nữa: "Người lớn đánh nhau là không đúng, trẻ con càng không đúng. Trẻ con đánh nhau sẽ bị phạt." Phật Tịch tò mò: "Phạt gì?" Bắc Minh Thần cười một tiếng: "Chờ khi phạm sai lầm thì nàng sẽ biết." Phật Tịch bĩu môi, không còn tò mò nữa, thay vào đó là khinh thường.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62
Chương sau