Bắc Minh Thần cảnh cáo nói: "Nàng dám không?"
[Ta dám chứ.]
Nàng mỉm cười, lắc đầu: "Không dám, không dám."
Bắc Minh Thần cười khinh thường, cho dù nàng chạy đến chân trời góc biển, ta cũng có thể bắt nàng lại.
"Rời giường sửa soạn đi, không còn sớm nữa."
Phật Tịch gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Ừm."
Nàng vừa nhúc nhích bỗng nhiên che bụng kêu đau, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn Bắc Minh Thần. Chỉ thấy hắn bình tĩnh, vẻ mặt hứng thú nhìn nàng.
[Vương gia chết tiệt, sao không quan tâm đến ta.]
[Hừ, ban đêm ngươi nói gì đó, ban ngày ngươi nói gì đó?]
[Không biết xấu hổ.]
Chưa đợi hắn nổi giận, nàng đã ôm bụng yếu ớt nói: "Vương gia, hôm nay ta không tiện lắm."
Bắc Minh Thần nằm ở đó im lặng nhìn nàng diễn kịch.
[Lúc nên phối hợp diễn với ta thì ngươi lại vờ như không thấy, vậy vở kịch nào sao diễn tiếp được.]
[Độc thoại à?]
Bắc Minh Thần cười lạnh nói: "Cho dù bây giờ nàng chỉ còn một hơi tàn thì bổn vương cũng sẽ sai người nâng nàng đi đến chùa."
[Ngươi hay lắm.]
Phật Tịch tức giận mím môi, muốn vòng qua Bắc Minh Thần đi xuống giường. Vào lúc cuối cùng, nàng đưa đầu gối đ.â.m mạnh vào đùi của Bắc Minh Thần, còn mạnh miệng nói: "Vương gia, chân ngài cản đường ta."
Bắc Minh Thần không để ý đến nàng, nhắm mắt lại.
[Xem có đụng chết ngươi không.]
Nàng ngồi bên giường, sau khi mang giày vào vội đi đến cửa phòng, mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3709936/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.