Phật Tịch nghiến răng nghiến lợi, cổ tay trắng nõn dùng sức.
[Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến thì đường ai nấy bay.]
[Ta bay đi trước đây.]
Bắc Minh Thần sợ làm đau Phật Tịch thật nên thả lỏng tay ra.
Phật Tịch vội đứng lên, đẩy ghế ra vờ muốn chạy vào trong đại điện.
Bắc Minh Thần cũng đứng lên: "Bổn vương và nàng cùng đi qua."
Phật Tịch hít sâu một hơi.
[Thật muốn tát hắn một bạt tai.]
[Tắm mưa nửa ngày như thế, còn tưởng rằng hắn có đam mê đặc biệt gì đó.]
Nàng vờ như không nghe thấy câu nói đó, chạy vội vào điện.
Tòng Huyên, Tòng Tâm vội vàng giúp Phật Tịch sửa lại y phục.
Phật Tịch mặc vải lụa mỏng, giờ phút này bị ngấm mưa, ít nhiều gì váy áo cũng trở nên xuyên thấu.
Bắc Minh Thần thấy thế, ánh mắt âm trầm cởi áo khoác ngoài của mình choàng lên người Phật Tịch.
Phật Tịch giật mình, ngoái nhìn lại.
[Sao hắn có lòng tốt như thế? Sao ta cảm thấy không đáng tin nhỉ?]
Bắc Minh Thần nghe tiếng lòng của Phật Tịch đã thành thói quen, giờ phút này mặt không đổi sắc đưa tay nắm bả vai của Phật Tịch.
Phật Tịch cắn răng, mỉm cười nói: "Vương gia, bây giờ đang ở trước mặt mọi người, phải chú ý hình tượng."
Bắc Minh Thần khẽ ừ một tiếng, ôm chặt hơn.
Phật Tịch mỉm cười mê ly.
[Có vài việc không cần tranh luận, ngoài mặt ta phục tùng nhưng trong lòng lại thầm phản kháng.]
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3709912/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.