Nàng nhớ lúc mình ở thế giới cũ, vì có thể nghe hiểu tiếng động vật nên cuộc sống rất thoải mái dễ chịu. Không hiểu sao sau khi xuyên vào quyển sách nát này, lấy lòng nửa ngày như thế, cuối cùng còn không bằng một giọt nước mắt của bạch liên hoa kia.
Bắc Minh Thần đứng lên, cả người tràn đầy khí thế áp bức đi về phía Phật Tịch.
Phật Tịch cũng không cam chịu yếu thế.
[Ngươi đấy, vừa ra trận đã té xỉu, nghĩ rằng ta sợ ngươi sao?]
Quản gia vội vàng đi lên mấy bước ngăn giữa hai người, lo lắng nói: "Vương gia, ngài nghĩ lại đi."
Từ trước đến nay, sau khi hạ nhân đến vương phủ luôn đối xử tốt với hạ nhân, nhất là gần nửa năm nay, rất nhiều nha hoàn đều thành tùy tùng của vương phi.
Nhóm thị vệ xung quanh thi nhau quỳ xuống cầu xin: "Xin vương gia nghĩ lại."
Phật Tịch quay người nhìn thoáng qua người quỳ trên mặt đất, vờ muốn đỡ quản gia dậy, khẽ nói: "Các ngươi đứng lên đi, chuyện này không liên quan đến các ngươi."
"Xin vương gia bỏ qua cho vương phi."
Bắc Minh Thần cười lạnh một tiếng: "Nàng biết thu mua lòng người lắm."
Phật Tịch mở to hai mắt.
[Đệch, sao ngươi không nói những nha hoàn này đều thích ta.]
Bắc Minh Thần cất bước đi ra ngoài, lạnh lùng nói: "Vương phi đức không xứng địa vị, cấm túc một tháng, những người khác bị phạt bổng lộc một tháng."
"Tạ vương gia..."
Phật Tịch nhìn bóng lưng của Bắc Minh Thần, hừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3709891/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.