"Vương gia khẩu thị tâm phi như vậy không mệt sao? Còn thiếp thì mệt rồi đấy".
Mộc Vân Cẩm bỗng nhiên nhớ lại những điều mình đã viết trong tờ hưu thư, lập tức dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nam nhân trước mặt.
"Không phải là Vương gia đã xem tờ hưu thư rồi đó chứ? Thiếp cảm thấy hôm đó thiếp đưa vội vàng quá, có nhiều điều khoản còn chưa suy xét chu toàn, hay là Vương gia đưa tờ hưu thư đây cho thiếp hoàn thiện lại?"
Thẩm Diệu Thần nghe Mộc Vân Cẩm được voi đòi tiên như thế, ánh mắt đang còn thương tiếc trong nháy mắt trở nên lạnh như băng.
Bầu không khí hòa hợp ngọt ngào ở trong điện giờ đây cũng không còn sót lại chút gì.
"Bản vương lười xem cái tờ hưu thư đó, chẳng qua là vì bản vương thụ thương, tay chân không gọn gàng nên hưu thư mới rớt khỏi vạt áo bản vương, vừa hay bị quốc sư nhìn thấy mà thôi".
"Quốc sư đại nhân nhìn thấy rồi sao?"
Mộc Vân Cẩm bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, càng nhiều nhân chứng thì càng thêm phần đảm bảo.
"Bản vương còn có thể gạt nàng sao? Quốc sư còn nói điều khoản mà Vương phi đưa ra thật hà khắc, thậm chí còn nói Vương phi định đem mấy thôn trang ở ngoại ô chiếm làm của riêng kia".
Thẩm Diệu Thần liêu bào đứng dậy, ngồi ở ghế bành cách đó không xa, tất cả cảm giác khó chịu cũng bớt đi một chút.
"Nói 'chiếm làm của riêng' thì hơi quá đáng, thiếp và Vương gia thành thân với nhau, vậy thì sản nghiệp Vương phủ cũng sẽ có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dua-ban-tay-vang-cuoi-lui-tinh-dich/481284/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.