"Vương phi, người làm sao vậy? Có phải người có chỗ nào khó chịu không?"
Vân Sơ đầy mặt lo lắng, tim đập nhanh như muốn vọt tới cổ họng. Vân Tấn sớm đã không thấy tăm hơi đâu, chắc là đi tìm đại phu rồi.
Lúc này Mộc Vân Cẩm sớm đã không còn nghe thấy tiếng mọi người ở xung quanh la lên nữa, hai mắt tối sầm triệt để ngất đi...
Thẩm Diệu Thần cũng mặc kệ Dung Văn Ngạn, tạm thời giao y cho Lăng Dục Tu, sau đó mới làm tính toán khác.
Hắn một tay ôm ngang Mộc Vân Cẩm đang ngất xỉu ở dưới đất lên, hoàn toàn quên sạch về vết thương trên cánh tay mình, trong đáy mắt nổi lên một tia thương xót.
Thẩm Diệu Thần ôm Mộc Vân Cẩm vội vàng chạy như bay về Yêu Nguyệt Cư, rồi lại cảm thấy như vậy còn chậm quá, vì vậy hắn điều động nội lực, thi triển khinh công bay về Yêu Nguyệt Cư.
Bên tai gào thét tiếng gió phần phật, gió mát xua tan cái nóng còn xót lại của ban ngày. Thẩm Diệu Thần chỉ mặc quần áo trong cũng không cảm thấy lạnh lẽo chút nào, ngược lại thì người ở trong ngực lại như một khối ngọc lạnh, toàn thân lạnh toát.
Làm Thẩm Diệu Thần ôm Mộc Vân Cẩm trở về Yêu Nguyệt Cư, Vân Tấn dĩ nhiên sớm đã chờ ở một bên. Đại phu xách theo hòm thuốc cố nén lại cơn buồn ngủ, cúi thấp đầu chào Thẩm Diệu Thần.
"Làm phiền Trần đại phu bắt mạch cho Vương phi, vừa rồi bỗng dưng Vương phi lại bất tỉnh ở trong viện".
Vân Tấn lúc này đã không còn quan tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dua-ban-tay-vang-cuoi-lui-tinh-dich/481282/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.