Thời gian trôi qua chậm chạp, chậm đến mức phát chán, ngày nào cũng phải đấu trí hết người này đến người khác, nàng thật sự mệt mỏi a
Nhìn ngoài trời tối đen như mực, hơi lạnh phả vào gương mặt trắng nõn khiến nó hơi ửng hồng, chạm nhẹ vào hạt tuyết lạnh buốt, khóe miệng nhếch nhẹ
___________
Hoàng hậu mặc chiếc yếm đào nhung màu bạc kèm với chiếc quần ống rộng cùng màu, tóc tùy ý xõa khiến gương mặt nàng càng thêm xinh đẹp quyến rũ, ánh mắt vẫn rất chăm chú pha trà, không gian yên tĩnh vô cùng thoải mái
" Chàng dùng chút trà cho ấm " giọng nói hoàng hậu rất mềm mại, dịu dàng khác biệt hoàn toàn với cái khí lạnh ngoài kia
Hoàng thượng nhận lấy tách trà, trang phục cùng màu với nàng. Một lát sau mới dừng bút lại, cuối cùng cũng xong việc ngày hôm nay. Ánh đèn mờ làm nhan sắc hắn thêm uy mãnh
" Chuyện đó...chàng tra ra ai làm chưa "
" Nhu Nhi " giọng nói hoàng thượng có chút lạnh lẽo, hắn không ngờ nữ nhi hiền lạnh, đức độ lại có tâm cơ độc ác như vậy, coi như hắn nhìn nhầm người
" Sao có thể, Tình Nhi và nàng không thù không oán, sao nàng có thể ra tay tàn độc như vậy? " Nữ nhi duy nhất của nàng suýt mất mạng, mấy ngày nay nàng nhẫn nhịn không làm lớn chuyện để xem xét kĩ
Bây giờ phát hiện lại tức muốn thổ huyết, bao nhiêu năm nàng chiếu cố nàng ta tốt như vậy. Tiện nhân!!
Hoàng thượng thở dài ôm lấy nàng, nếu không phải là vua thì ông nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-doc-sung-that-yeu-nghiet/183471/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.