Hoàng cung đêm nay im lặng đến lạ, không còn thấy những chiếc đèn lồng rực rỡ sắc màu nữa, thay vào đó là những ngọn đuốc thô đặt khắp mọi nơi
Thanh Lan ngẩn ngơ nhìn cung hoàng hậu, đôi chân hơi chùng bước một chút, rồi tự dưng quay đầu
Nàng muốn chạy, chạy khỏi vũng bùn này
Đôi tay siết chặt thủy chủ, cảm nhận được hơi lạnh của kim loại, nàng mới dần trở nên bình tĩnh, đôi mắt càng trở nên ngoan cường hơn
.....
Toàn bộ binh lính đều tập trung tại hồ nước, lần đầu họ còn trang nghiêm trong tư thế chiến đấu, nhưng càng về sau càng có chút nản, tất nhiên là chẳng ai dám thể hiện ra
Thế này là thế nào?
Đừng nói là đội quân Xiêm, ngay cả một cây cỏ cũng chẳng có
Bọn họ cứ đứng đây như vậy, liệu có cho là đang giương mắt nhìn giặc cướp nhà không?
Mặc cho người người xôn xao, Tần Phục vẫn yên lặng nhìn về nơi xa xăm kia, một chút cũng không động đậy
Tần Phúc lắng tai nghe âm thanh, đáng tiếc là chẳng thấy gì ngoài tiếng gió
" Đã hơn một canh giờ rồi... " Tiểu binh lính tốt bụng nhắc nhở, nhìn vẻ mặt cũng biết sốt ruột đến điên rồi
Tần Phúc đưa tay lên, ngầm kêu tất cả chuẩn bị trạng thái chiến đấu
Sắc mặt mọi người lập tức căng như dây đàn, bàn tay bất giác siết chặt lấy thanh kiếm, mồ hôi chảy dọc xuống gò má, cũng có thể do thời tiết quá nóng, nên họ mới trở nên căng thẳng
Tiếng ngựa đến gần rồi, ngay cả tên ngốc cũng có thể nghe được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-doc-sung-that-yeu-nghiet/1513127/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.