" Tiểu Uyển, ngươi đi đâu 3 ngày qua vậy? " Tần Uyển Tình liếc mắt nhìn con hồ li đất đang đứng ở cửa sổ
Tiểu Uyển ngoan ngoãn dụi dụi vài cái vào người nàng, rồi cắn đứt sợi dây đang buộc bức thư trên lưng nó, dùng đôi chân bé tí đẩy qua cho nàng
Tần Uyển Tình mở bức thư, dòng chữ ngăn nắp đều đặn, lại có chút khí thế uy nghi đều được nàng thu vào mắt
" Ta mong nàng có thể sẻ chia, đừng đưa bản thân vào hố lửa một mình, ta biết không ngăn cản được nàng, nhưng nàng hãy nhớ, dù tất cả đều rời bỏ nàng, thì ta sẽ mãi bên nàng "
Vài dòng ngắn ngủi nhưng lại hàm chứa rất nhiều cảm xúc khác nhau
Hắn nửa đêm bị thần kinh à, đưa bức thư mùi mẫn kia cho nàng làm gì chứ
Tần Uyển Tình thuận tay đưa bức thư vào ngọn lửa bên cạnh, đợi bức thư cháy xém một đoạn, nàng dường như suy nghĩ lại, nhẹ nhàng cất bức thư vào vòng không gian * rồi viết một bức thư khác gửi trả
(* Còn nhớ cái vòng tay mẫu đơn mà tỷ ấy đeo từ khi còn nhỏ không? )
...
" Thái hậu nương nương các tường "
Thái hậu hiền từ bước vào đại sảnh, tóc người mặc dù bạc trắng nhưng thân thể vẫn rất nhanh nhẹn
Người hiền lành nhìn về phía Tần Uyển Tình
" Tình Nhi lại đây với ai gia nào "
" Hoàng tổ mẫu cát tường " Thanh Lan dịu dàng hành lễ, từ đầu đến cuối đều thể hiện đúng mực
" Đây là.. "
" Thanh Lan tỷ ạ "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-doc-sung-that-yeu-nghiet/1513118/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.