Chương trước
Chương sau
Lãnh Hạ khẽ mỉm cười, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, tay áo hơi động, nhanh như chớp biến mất, tựa như tan biến vào hư không.

Nàng quỷ mị xuyên qua bốn người, bàn tay nhỏ nhắn đập mạnh xuống chén trà, ngay lập tức chén trà nhìn vốn rất cứng rắn kia bị đập nát.

Phượng mâu hiện lên một tia sát khí lãnh liệt, cánh tay phất lên, bốn mảnh vỡ nhỏ tựa như ám khí sắc bén bắn ra từ tay nàng, mang theo sự sắc bén lạnh như băng, hướng Mai Lan Cúc Trúc bốn người gào thét mà đi.

Nhanh như chớp, mảnh vỡ kia đã xẹt qua động mạch chủ ở cổ của bốn người còn đang ngây ngốc, lưu lại một vết máu đỏ tươi.

Mai Lan Cúc Trúc sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy không thể tin, nhưng màu đỏ tươi chói mắt kia còn lưu lại đó, giống như sấm sét nổ giữa trời quang, làm các nàng lóa mắt, không thể chấp nhận được, các nàng không tin!

Khóe môi giương lên một độ cong ngạo nghễ, Lãnh Hạ một thân bạch y mà đứng, tóc đen như mực, da trắng như ngọc, đôi mắt sáng như sao, ánh mắt lãnh liệt tựa như thần đế, nhìn xuống Mai Lan Cúc Trúc sắc mặt tái nhợt.

Bốn người thất hồn lạc phách lui về sau vài bước, không có đánh nhau kịch liệt, không có tiếng binh khí va chạm, cái gì cũng không có, các nàng thậm chí không thấy rõ động tác của nàng, thậm chí còn không phải đối thủ của nàng! Nàng chỉ cần phất tay là đã có thể dễ dàng đoạt mạng sống của chính mình, hiện giờ còn sống, là bởi vì nàng không muốn, không nghĩ, thậm chí...........nàng khinh thường xuống tay!

Một nữ nhân cường đại như vậy bị các nàng gọi là phế vật, vậy các nàng là gì đây? Chênh lệch lực lượng thật lớn lại hạ thủ lưu tình, quả thực còn tàn nhẫn hơn so với giết các nàng.

Là địch với nàng, các nàng........xứng sao?

Mai Lan Cúc Trúc mặt xám như tro tàn, trong mắt không hiện nổi một tia ghen ghét, mất hồn mất vía rời khỏi phòng.

Chu Phúc nuốt vào một ngụm nước miếng, sờ sờ cổ mình, may mắn trước kia không đắc tội tiểu Vương phi, đầu mình hiện nay còn rất vững trên cổ.

Chiến Bắc Liệt ưng mâu hiện một tia tán thưởng, đang muốn nói chuyện, chỉ thấy Lãnh Hạ cũng không thèm liếc hắn một cái, thản nhiên xoay người, rời đi..........

Chu Phúc cố gắng nín cười, cố gắng bày ra một bộ dạng "Ta cái gì cũng chưa thấy", rất nhanh nói: "Vương gia nếu không có gì sai bảo, nô tài cũng lui xuống!" Nói xong, bóng dáng to béo kia nhanh như chớp biến mất dạng.

Chiến Bắc Liệt nghiêm mặt, đứng dậy chuẩn bị quay về quân doanh, một trận cuồng phong quất vào mặt, Tiêu Phượng thi triển khinh công chạy như điên mà đến, vừa vào cửa bày ra một bộ dáng phải cắn người, vẻ mặt hung ác hét lớn: "Mười hai hồ ly tinh kia đâu? Dám tranh nam nhân với hảo tỷ muội của lão nương, lăn ra đây cho lão nương!"



Vừa gào thét vừa hùng hổ đảo một vòng quanh phòng, phát hiện chỉ có mình Chiến Bắc Liệt, vọt tới trước mặt hắn, xoa xoa eo mắng: "Tiểu tử nhà ngươi dám nạp thiếp!"

Chiến Bắc Liệt xem thường, mày kiếm giương lên, giọng điệu thản nhiên: "Đại tẩu có thể hồi cung."

Tiêu Phượng nhất thời nghẹn lời, trừng mắt, mày liễu dựng thẳng hiên ngang: "Tiểu tử ngươi dám đánh trống lảng!"

Chiến Bắc Liệt nhíu nhíu mi, trầm giọng: "Đại tẩu có thể hồi cung."

Tiêu Phượng nuốt nước miếng, chớp chớp mắt, giơ nắm đấm tỏ vẻ uy hiếp: "Tiểu tử ngươi dám đuổi lão nương đi!"

Chiến Bắc Liệt dứt khoát tựa lưng, tiếp tục nói: "Đại tẩu có thể hồi cung."

Tiêu Phượng nhất thời cúi đầu, tiến đến trước mặt hắn hì hì cười, vỗ vỗ vai hắn, một bộ dạng huynh trưởng tốt, thương lượng: "Bắc Liệt, lão nương luôn đối tốt với ngươi, ngươi sẽ không đuổi ta đi a! Còn có, không được mật báo!"

Còn cần ta mật báo, con cáo già kia phỏng chừng ngay cả bữa sáng ngươi ăn gì đều biết rõ ràng, Chiến Bắc Liệt thu lại ý cười, uống một ngụm trà, trầm giọng nói: "Chơi đủ rồi thì về sớm đi, ba tháng nữa là Ngũ quốc đại điển sẽ cử hành, hiện giờ Tây Vệ coi chúng ta như chỗ dựa vững chắc, Đông Sở như hổ rình mồi, Bắc Yến rục rịch ngóc đầu dậy, Nam Hàn một bộ sống chết mặc bây, ngồi làm ngư ông đắc lợi. Ngũ quốc thế cục sẽ rất căng thẳng, không có việc gì thì đừng làm hắn thêm phiền."

"Lão nương cũng không phải không quay về, chơi thêm vài ngày đã!"

Tiêu Phượng bĩu môi, nhỏ giọng than thở: "Vài ngày nữa, trong hoàng cung buồn chết người, lão nương vài ngày nữa sẽ về, ngươi đừng nói cho hắn."

Thấy hắn uống trà không nói, Tiêu Phượng nhất thời tức giận, hạnh mâu vừa chuyển, cười khẽ, cò kè mặc cả nói: "Ta nói cho ngươi một bí mật lớn!"

Chiến Bắc Liệt điềm tĩnh không nhìn, một bộ dạng thiếu hứng thú, sao cũng được: "Oh?"

Tiêu Phượng chán nản, cắn răng một cái dậm chân, chắc chắn nói: "Ngươi thích Lãnh Hạ!"

Chiến Bắc Liệt tay cầm chén trà nhất thời run lên, cố gắng không để nước trà đổ ra, kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt mê man, thích? Đó là cái gì vậy?



Tiêu Phượng nhìn hắn một bộ dạng ngốc nghếch, hiểu ngay hắn còn chưa biết gì, Chiến Bắc Liệt từ nhỏ đã do Chiến Bắc Diễn nuôi lớn, lớn lên luôn ở quân doanh, cho tới giờ đều không tiếp xúc với nữ nhân, tuy có không ít các thiên kim tiểu thư ái mộ hắn, luôn tìm cách bày tỏ nhưng đều bị lãnh khí từ người hắn tỏa ra trực tiếp đá đi.

Tóm lại, trong đầu óc hắn không hề có việc này!

Tiêu Phượng bất đắc dĩ lắc đầu, bản năng đại tẩu trỗi dậy, nàng nhảy lên bàn, một bộ dạng ngồi chồm hỗm như đàn ông, nhìn Chiến Bắc Liệt, sắc mặt nghiêm túc, như thầy đồ dạy học đắc ý nói: "Thứ nhất, ngươi cảm thấy nàng rất đẹp, nhìn nàng thuận mắt, nhìn nàng thoải mái, không ai đẹp hơn so với nàng!"

"Thứ hai, ngươi luôn chăm chú quan sát nàng, ánh mắt luôn dừng trên người nàng, một ngày không thấy sẽ không có tâm tư đi làm việc khác!"

"Thứ ba, ngươi luôn muốn nàng chú ý mình, hy vọng nàng cũng đem ngươi đặt trong lòng!"

"Thứ tư, khi ở cùng nàng, ngươi thể hiện ra những mặt khác mà không muốn người khác biết!"

"Thứ năm, ưu điểm của nàng ngươi đều vui sướng tán thưởng!"

"Thứ sáu, nàng không chú ý ngươi, không nhìn ngươi, ngươi sẽ thấy phiền chán!"

"Thứ bảy, nếu nàng ghen, ngươi âm thầm cao hứng!"

"Điều thứ tám này là trọng yếu nhất, ngươi muốn đuổi tất cả nam nhân bên cạnh nàng........" Tiêu Phượng ho nhẹ một tiếng, vung tay lên, bổ sung: "Bất luận tuổi!"

Mỗi câu nàng nói, sắc mặt Chiến Bắc Liệt lại càng cổ quái, sau khi kết thúc tám điều, tựa như bị đánh mạnh vào trong lòng, sắc mặt dại ra, khóe miệng run rẩy, trầm mặc không nói.

Tiêu Phượng thấy bộ dạng này của hắn trầm mặc không nói, âm thầm vui sướng, cuối cùng cũng lảng đi được chuyện trốn cung. Nàng vui mừng chạy ra ngoài, còn chưa ra khỏi phòng, nghe Chiến Bắc Liệt ở phía sau nửa tin nửa ngờ hỏi: "Có tám phản ứng này......chính là.......thích?"

"Gần như thế, có ba hay bốn điều cũng vậy, cũng tính là thích!" Nàng vừa đi vừa trả lời, cũng không quay đầu lại, cười trộm rời đi, cũng không biết Chiến Bắc Liệt ngốc nghếch ngồi ở phía sau thấp giọng nỉ non.

"Nếu.......có cả tám điều........."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.