Vừa dứt lời, Chu Nho Thân nhất thời kinh ngạc,
hoảng sợ, phản xạ có điều kiện nhanh chóng quay đầu lại nhìn tùy tùng kia.
Nhưng tên tùy tùng lại không ngạc nhiên như hắn, bình tĩnh cong khóe môi, thản nhiên như thường bước tới trước mặt hắn.
Chu Nho Thân lập tức đứng lên, cung kính nhường chỗ.
Tùy tùng phất tay áo một cái, mặc dù hôm nay hắn mặc trang phục của thị vệ nhưng động tác vẫn vô cùng tao nhã, đó là một loại thanh tao khắc ở trong tâm khảm.
Hắn ưu nhã ngồi xuống, đáy mắt hiện lên ý cười nồng đậm, tiếng nói thanh nhuận vẫn như xưa: “Liệt Vương gia, đã lâu không gặp.”
Chiến Bắc Liệt ánh mắt thâm sâu nhìn về phía bên ngoài lều, thanh âm lạnh lùng: “Thất hoàng tử thật can đảm, binh lính ở đây nói nhiều không nhiều nhưng nói ít cũng không ít, hai mươi vạn người nếu muốn giữ ngươi lại thì nhất định là có thể.”
Hắn vừa dứt lời, thời gian như đã dừng lại, trong lều không vang lên bất kỳ tiếng động nào.
Trên trán Chu Nho Thân chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, tiếng động vang lên trong lều yên lặng này có vẻ rất rõ ràng.
Sắc mặt hắn tái nhợt, tâm trạng vô cùng lo lắng, trong lòng thầm kêu rên, đã sớm khuyên Thất hoàng tử đừng đi, bây giờ thì tốt rồi, người ta muốn giữ người.
Sắc mặt Đông Phương Nhuận lại không thay đổi chút nào, một lúc sau, bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn cười ôn nhuyễn, chắc chắc nói: “Ngươi sẽ không.”
Chiến Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-doc-sung-2/2807594/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.