Ban đêm, giờ tý, bên cạnh doanh trại Bắc Yến đột nhiên nổi lên tiếng trống trận, ầm ầm vang dội giống như có đại quân đánh lén ban đêm.
Bọn lính vội vội vàng vàng mặc áo giáp vào, cầm binh khí lao ra khỏi lều, xếp thành hàng, nghiêm chỉnh đợi lệnh, trong mắt là sát khí bưu hãn muốn giết chết Đông Sở, sĩ khí dâng cao!
Ngột Đạt Cáp nắm chặt bảo đao, đứng trước mười vạn tinh binh, giọng nói thô kệch: “Nếu chúng không sợ chết không đợi đến mai, thì tối nay chúng ta cho chúng nhìn một chút.”
Ngột Đạt Cáp ngửa mặt lên trời cười to, mười vạn binh đồng loạt đáp lời: “Rõ!”
“Báo!” Đúng lúc này, một lính trinh sát chạy đến trước mặt Ngột Đạt Cáp, thở phì phò nói: “Trong phạm vi mười dặm không phát hiện quân địch.”
Tướng sĩ đồng loạt gắt một cái: “Con mẹ nó, lừa đảo.”
Ngột Đạt Cáp nổi đầy gân xanh trên trán, ánh đuốc soi rõ khuôn mặt giận dữ của hắn, hắn ném bảo đao sang bên cạnh, tiểu binh vội vàng đón lấy.
“Quay về lều ngủ!” Ngột Đạt Cáp hét lớn một tiếng, hít sâu một hơi, móc mật hàm trong ngực ra, nhìn đi nhìn lại mấy lần, rồi nửa tin nửa ngờ nhét vào chỗ cũ.
Dưới ánh trăng mờ ảo, có thể mơ hồ nhìn thấy hai dòng chữ nhỏ: “Để biểu hiện thành ý, Lỗ đặc biệt dâng việc quân cơ Đông Sở, Đông Phương Nhuận thực hiện kế nghi binh, cứ nửa canh giờ lại tỏ vẻ đánh lén vào ban đêm, quấy rầy giấc ngủ của đại soái.”
Ngột Đạt Cáp vốn nửa tin nửa ngờ, thế nhưng sau ba lần giả vờ, hắn đã hoàn toàn tin, tiểu nhi Đông Sở không biết dò được ở đâu tin mai họ sẽ phát binh, nên tối nay hết sức quấy rầy.
Đến lúc tiếng trống trận lại vang lên, Ngột Đạt Cáp ngáp một cái, trở mình ngồi dậy, bịt tai lại lẩm bẩm: “Muốn bản soái ngày mai không có tinh thần phát binh, là có thể kéo dài chiến sự thêm mấy ngày, nghĩ hay thật.”
Trong quân doanh Bắc Yến, ở mỗi lều vang lên vô số tiếng mắng chửi.
“Con mẹ nó, cả đêm làm loạn.”
“Mau ngủ, mau ngủ, ngày mai giết hết, giết chúng nó kêu cha gọi mẹ.”
“May mà đại soái nhìn thấu tâm kế, dặn chúng ta không cần để ý tới, suýt thì trúng gian kế của tiểu nhi Đông Sở.”
Tiếng mắng chửi qua đi, bên trong doanh trại lại yên tĩnh, chỉ còn những âm thanh nhẹ nhàng của những bông tuyết bay trong trời đêm hòa cũng tiếng ngáy ầm ĩ trong lều.
Đến lúc phó tướng Trịnh Anh của Đông Sở dẫn năm vạn quân tiên phong đột nhập vào doanh trại Bắc Yến, hoàn toàn có thể nói là như vào chỗ không người.
Ngươi nói cái gì, đê tiện ư?
Ta đã đánh trống trận rất nhiều lần, là tại bọn chúng không nghênh chiến a!
Quân Đông Sở tập kích bất ngờ, đánh Bắc Yến trở tay không kịp, năm vạn quân thương vong không nhiều lắm, mấy nghìn quân đổi lấy gần ba vạn quân Bắc Yến tử thương, tuyệt đối có lời.
Đến khi binh lính Bắc Yến kịp phản ứng, Trịnh Anh đã dẫn đại quân tẩu thoát, phủi mông một cái chạy vô tung vô ảnh.
Ngột Đạt Cáp đứng ở cửa doanh trại nhuốm đầy máu, siết chặt mật hàm trong tay, ngửa mặt lên trời thét lớn: “Đông Phương Lỗ, bản soái phải chém ngươi làm trăm khúc.”
Sau trận đánh lần trước, Ngột Đạt Cáp không để binh lại doanh trại nữa, để đề phòng bi kịch lại tái diễn.
Lập tức điểm đủ binh mã, toàn quân lên đường, bảy vạn đại quân Bắc Yến bắt đầu tấn công.
Bắc Yến không hổ là thiện tuyết chiến, tuyết phủ dày như thế, tầm nhìn bị cản trở, vậy mà quân Bắc Yến vẫn di chuyển cực nhanh, như giẫm trên đất bằng.
Vô cùng khác biệt với quân Đông Sở chật vật ở phía trước.
Nếu không có phó tướng Hoàng Trung dẫn một vạn quân bố trí mai phục dọc đường, không ngừng cản trở thì năm vạn quân tiên phong của Đông Sở ở phía trước, nhất định đã bị đuổi kịp và tiêu diệt hoàn toàn.
Một vạn quân này, có tác dụng giống một vạn dụ binh lần trước, là con tốt thí.
Chỉ có một kết cục là chết……….
Dùng tính mạng của bọn họ, đổi lấy mấy nghìn thương vong Bắc Yến, và ngăn cản quân truy kích.
Lúc này quân Bắc Yến, đã như một đám sói điên cuồng, bị Đông Sở năm lần bảy lượt đùa giỡn, đủ để khơi lên sự xúc động phẫn nộ trong lòng họ.
Một vạn con tốt thí này chính là mục tiêu trút giận của họ.
Trên nền tuyết trắng, không có bất cứ thi thể nào hoàn cảnh, thịt, máu, xương, nhuộm đỏ cả một vùng, những tiếng kêu kêu thê lương thảm thiết của bọn họ trước khi chết, vẫn vang vọng thật lâu ở nơi này, theo gió đến khắp nơi, tựa như một khúc bi ca tuyệt vọng.
Trong mùi máu tanh tưởi buồn nôn ấy, tướng sĩ Bắc Yến rốt cuộc cũng phát tiết được lửa giận.
Khi bọn họ chạy tới bên ngoài doanh trại Đông Sở, thì vừa vặn thấy năm vạn quân tiên phong co đầu rút cổ chạy vào doanh trại, viên môn chậm rãi khép kín.
Bên ngoài doanh trại đầy các cạm bẫy, đều đã bị tuyết phủ lấy, Ngột Đạt Cáp đứng trước viên môn, sát khí trong mắt bắt đầu bùng lên dữ dội.
Hắn giơ tay lên quát to: “Công doanh!”
Nhất thời, quân Bắc Yến nổi trống trận ầm ầm, tiếng trống nặng nề vang vọng.
Ngột Đạt Cáp một cước đá văng binh lính đang gõ trống, đoạt lấy dùi tự mình nổi trống, cánh tay tráng kiện đập liên hồi, những tiếng tráng dũng cảm quyết liệt, từng tiếng một, tỏa ra sát khí mãnh liệt.
Tiếng trống như nổ vang bên tai mỗi người, làm lòng người kích động.
Đại quân Bắc Yến chỉ cần lại hơn bảy vạn người, được tiếng trống khơi dậy sĩ khí, bắt đầu công doanh như phát điên.
“Xông lên!”
Quăng dây, leo lên, bắn tên, đạn đá,……….
Phía dưới vô số binh lính Bắc Yến giống như châu chấu lao lên, tiếng áo giáp va vào nhau leng keng, binh khí sáng loáng nổi rõ trong màn đêm, sát khí nồng đậm tỏa ra bốn phía.
Tường cao tới mấy trượng, bọn họ quăng dây móc vào tường, bắc thang leo lên, phía sau có đội cung bắn tên yểm hộ.
Quân Bắc Yến hung hãn dũng mãnh, quân Đông Sở không thể nào đánh đồng, bọn họ để tay trần, ngậm chiến đao trong miệng, giống như một một con thằn lăng, bám thật chắc trên tường, bị hàng rào gai cào cho toác da, cả người đầy máu mà vẫn không sợ chết leo lên.
Binh lính Đông Sở ở trên đã bắt đầu luống cuống tay chân, chỉ có bọn họ mới biết được, hiện tại trong quân doanh không phải có bảy vạn tướng sĩ Đông Sở, mà chỉ có phó tướng Triệu Phong Sâm lãnh đạo hai vạn binh!
Hai vạn binh Đông Sở đối chiến bảy vạn binh Bắc Yến hung hãn như vậy, sớm đã làm bọn họ sợ vỡ mật.
Lúc này Triệu Phong Sâm cũng vô cùng khẩn trương, nhìn đám người đông kịt phía dưới, lại nhớ tới nhiệm vụ của hắn, nhất định phải giữ chân bọn họ một canh giờ.
Hắn cố gắng bình tĩnh, hét lớn: “Bắn cung!”
Từ những lỗ châu mai trên tường lập tức bay ra vô số mũi tên lao thẳng vào quân đội Bắc Yến đang leo lên.
Có binh lính Bắc Yến nắm lấy mũi tên vừa bay tới, ném ngược trở lại, giết chết một tên lính Đông Sở trên lầu.
Có binh lính Bắc Yến trúng tên, ngã xuống mặt tuyết, mãi mãi không bao giờ mở mắt nữa.
Nhưng mà Bắc Yến lúc này mới thể hiện sự dũng mãnh, cứ một người ngã xuống lại có một người thay thế, sĩ khí tăng vọt.
Khắp nơi đều là tiếng la hét chém giết.
Binh lính Bắc Yến phát điên gào thét, khiến mặt tuyết cũng phải run rẩy, âm vang trong núi rừng, làm binh sĩ Đông Sở vô cùng sợ hãi.
Động tác của bọn họ càng lúc càng nhanh, người cũng càng ngày càng nhiều, đến tạn lúc này, Đông Sở mới cảm nhận được sự chênh lệch của hai quân, quân Bắc Yến hung hãn như vậy, nếu nghêng chiến trực diện, không cần nhiều, chỉ cần ba hiệp là có thể xé tan phòng tuyến của bọn họ, giết bọn họ không chừa mảnh giáp.
Rốt cục, mấy tên lính leo lên được trên tường, vung đao chém bay đầu lính Đông Sở, máu tươi như những bông tuyết đỏ rực rỡ bay đầy trời.
Đúng lúc này, một thùng nước sôi hắt qua, binh Bắc Yến bị nước sôi làm bỏng rộp, ôm mặt kêu thảm rơi xuống khỏi tường.
Triệu Phong Sâm nuốt nước miếng một cái, quay lại ra lệnh cho quân Đông Sở sợ đến nỗi không biết làm sao: “Hắt a! Mau hắt a!”
Ngay lập tức, vô số thùng nước nóng giội xuống dưới, càng ngày càng nhiều binh Bắc Yến bị bỏng rất ngã xuống khỏi tường, gào khóc trong tuyết.
Tuyết còn đang rơi, vô số những bông hoa tuyết chậm rãi bay xuống.
Mới chỉ một lúc mà trên tường đã đông lại một lớp băng dày, những thùng nước không ngừng đổ xuống, làm lớp băng càng ngày càng dầy, chừng nửa thước.
Cả bức tường trở thành một bức tường băng.
Có binh sĩ Bắc Yến thử leo lên, vừa bước được một bước đã trượt chân ngã xuống.
Trên tường vui sướng cười: “Mãng phu Bắc Yến, lên a!”
Triệu Phong Sâm cũng tạm thời thở dài một hơi, đối mặt với quân đội Bắc Yến hung hãn như vậy, khí tức mạnh mẽ thấy chết không sờn này, hắn cũng giống như những binh lính khác, sợ.
May mà Thất hoàng tử nghĩ ra biện pháp xảo quyệt như vậy.
Bằng không, có thể kìm chân bọn chúng được một canh giờ không, rất khó nói.
“Thạch xa!” Ngột Đạt Cáp không hổ là đại soái Bắc Yến, tuy rằng không có đầu óc, thế nhưng kinh nghiệm mười phần.
Hắn gõ trống, lớn tiếng hét: “Bắn đạn đá!”
Một hàng thạch xa liên tục bắn những tảng đá lớn về phía doanh tường.
Ở những vị trí khác nhau trên tường băng, chợt xuất hiện những kẽ nứt, vết nứt càng lúc càng lớn, như mạng nhện chạy ra khắp phía, một tảng băng lớn rơi xuống.
Cũng trong lúc đó, trên tường vừa phóng ra mưa tên, vừa tiếp tục giội nước sôi, lấp lại chỗ băng vừa rơi xuống.
Thừa dịp nước còn chưa đông, Bắc Yến lần thứ hai ném móc câu, dựng thang, tiếp tục leo lên tường.
Triệu Phong Sâm khẩn trương, quát liên mồm: “Nhanh a! Hắt a! Đừng để cho bọn họ bắt đầu.”
Những thùng nước nóng liên tục đổ xuống, thế nhưng binh sĩ Bắc Yến đã có cảnh giác, tất cả đều đều mũ giáp, cầm dao găm đâm vào trong lớp băng, chậm rãi di chuyển lên trên.
Phía trên lên tục bắn tên, binh sĩ Bắc Yến giống như châu chấu nhào lên, cứ lớp này ngã xuống, lại có lớp khác nhào tới.
Băng đông trên tường đã bị nhuộm màu hồng, dưới chân tường là vô số xác chết, mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, giữa nền tuyết tráng mà một bức tường nhuốm máu, hệt như một tòa Tu La địa ngục.
Binh Đông Sở trên lầu, sắc mặt đã trắng bệch, nhìn sang phó tướng, cũng sợ hãi run rẩy, Ngột Đạt Cáp cười lớn: “Chỉ cần lên được doanh lâu, thưởng cho mỗi người năm lượng bạc!”
Trọng thưởng tất có dũng phu!
Quân Bắc Yến lại được cổ vũ sĩ khí, luân phiên tiến công, người đầy mồ hôi và máu nhưng vẫn giống như không muốn sống nữa leo lên trên.
Trải qua một canh giờ chiến đấu kịch liệt, Yến quân lại tổn thất hơn vạn người, chỉ còn lại có hơn năm vạn binh.
Đương nhiên Đông Sở cũng không hơn gì, tuy nói bọn họ thủ doanh, nhưng tố chất quá yếu, cũng tổn thất mấy nghìn người.
Sắc trời tảng sáng, binh Bắc Yến vẫn treo lơ lửng trên tường thành, còn chưa lên được trên đã ngã xuống.
Nhìn sang viên môn doanh trại, cũng không biết đã được mở từ bên trong từ lúc nào.
Binh Bắc Yến bò dậy từ dưới đất, sửng sốt, quay đầu hỏi: “Đại soái?”
Ngột Đạt Cáp chau mày, đầu óc hắn vẫn là không thể dùng được, nghĩ mãi không ra, cửa doanh trại mở ra như thế này là có mai phục gì?
Hắn vung tay lên, phân phó phó tướng Tái Cách: “Đi vào thăm dò một chút.”
Tái Cách dẫn một nhóm binh nhỏ theo, cẩn thận vào doanh trại.
Nửa khắc đồng hồ sau, hắn vẻ mặt mừng rỡ chạy ra, hưng phấn bẩm báo: “Đại soái! Bên trong doanh trại không có một bóng người, mạt tướng đứng trên lầu nhìn về phía xa thì thấy một đám Sở binh hốt hoảng chạy trốn! Đồ đạc bên trong cũng không mang đi thứ gì, lương thảo vũ khí chiến giáp bạc đều để lại không ít!”
Ngột Đạt Cáp sửng sốt, lập tức cười ha ha: “Tốt! Tốt! Tiểu nhi Đông Sở thấy chúng ta sắp công doanh thành công nên cụp đuôi chạy thoát!”
Ngột Đạt Cáp dẫn đại quân vọt vào, bên trong hỗn loạn, khắp nơi đầy quần áo, ngân lượng, hẳn là đám quân Đông Sở làm rơi lúc chạy trốn, thậm chí cũng không kịp nhặt lên, có thể thấy bọn chúng chạy trốn chật vật đến mức nào.
Quân Bắc Yến vừa trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt, đã rất mệt mỏi, sĩ khí cũng giảm đi rất nhiều, lúc này chợt trấn tĩnh lại, nhìn thấy vô số ngân lượng trên mặt đất, bắt đầu tranh đoạt, thạm chí đi khắp nơi tìm tòi, thấy thứ gì có thể sử dụng liền nhét vào trong ngực.
Ngột Đạt Cáp ngồi trên chiến mã, hét lớn một tiếng: “Tất cả dừng tay, theo bản soái đuổi theo đám chó kia.”
Quân Bắc Yến cầm theo vô số chiến lợi phẩm, lập tức chạy theo Ngột Đạt Cáp truy kích Sở quân.
\=\=
Cũng trong lúc đó, sông Sở Yến.
Hơn sáu vạn quân Đông Sở, nhìn sông Sở Yến Giang cuồn cuộn, lại nghe tiếng reo hồ ở phía doanh trại truyền tới, nhất thời trừng mắt.
Cứ cho là bọn họ bỏ doanh trại, chạy trốn về biên quan Đông Sở, không ngờ lại thành thế này.
Một mặt là sông Sở Yến lạnh như băng tuyệt đối đông chết người, đi vào là không còn đường sống, một mặt là quân Bắc Yến đang hung hãn đuổi theo……
Đông Phương Nhuận đứng ở trước mặt của sáu vạn tướng sĩ, áo choàng nguyệt sắc bay bay trong gió, giọng nói tựa như thở dài: “Nhuận vốn muốn để mọi người chạy thoát thân, nào ngờ lại biến thành một cục diện khó xử như thế này………..”
Quân Đông Sở mặt xám như tro tàn, run rẩy, có kẻ đã sợ đến nỗi ngồi bệt trên mặt đất.
Đông Phương Nhuận khẽ cong khóe môi, bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt hẹp dài giống như có ánh sáng chói lọi, ẩn chứa vài phần mê hoặc, thanh âm chứa nội lực vang xa, như nổ vang bên tai mỗi người: “Các tướng sĩ, tình thế giờ đây ngàn cân treo sợi tóc, chúng ta đã không còn đường lui! Nhà các người còn mẹ già con trẻ, vậy sao không đánh một trận, để cho quân Bắc Yến sáng mắt ra, chúng ta không phải những nho sĩ chỉ biết ngâm thơ viết văn, chúng ta cũng có thể liều mạng vì người thân. Muốn sống, muốn về nhà, thì liều mạng với Bắc Yến.”
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ liếc mắt nhìn nhau, không thể không nói Đông Phương Nhuận đúng là một kẻ giỏi đùa bỡn lòng người.
Khuyết điểm của Đông Sở chính là sợ chết, mà chiêu này của Đông Phương Nhuận, hai mặt thụ địch, khiến bọn họ phải xông lên, không thể không giết.
Không giết không thể sống, không giết sẽ chết!
Quả nhiên, binh lính Đông Sở bị Đông Phương Nhuận kích động, đột nhiên dấy lên ý chí chiến đấu.
Bọn họ không muốn chết, nhà bọn họ còn có thân nhân đang chờ, nếu dù sao cũng phải chết, như vậy bọn họ sẽ liều mạng!
Tử chiến đến cùng, liều mạng!
Cho nên khi Ngột Đạt Cáp dẫn theo một đám quân Bắc Yến đầu óc mê muội, ý chí chiến đấu đều đã tan rã chạy tới, thừa thắng xông lên, vốn tưởng rằng cầm chắc thắng lợi, đối phương chẳng qua chỉ là một đám tiểu nhi Đông Sở chật vật chạy trốn, kêu cha gọi mẹ……….
Nào ngờ lại nhìn thấy sáu vạn binh mã Đông Sở đầy sát khí!
Sáu vạn đối chiến năm vạn, quân Bắc Yến nhất thời sửng sốt, sao lại không giống với dự đoán của bọn họ.
Này, nội dung vở kịch không phải như thế!
Bọn họ không kịp hô to một tiếng ‘Rút lui bị lừa’, đại quân Đông Sở đã xông lên, làm quân đội Bắc Yến tứ phân ngũ liệt.
Trống trận ầm vang, âm thanh kinh thiên động địa!
Người đang ở bước đường cùng có thể phát huy sức mạnh không thể ngờ tới, quân Đông Sở đỏ mắt, anh dũng xông lên, nhuệ khí không thể nào so với trước đây!
Nhìn thế kia, suýt nữa Lãnh Hạ đã cho rằng trước mặt nàng là quân đội Đại Tần!
Quân Đông Sở thế như chẻ tre, giết Bắc Yến, náo loạn chiến trường, một đống hỗn độn……
Nhìn từng binh sĩ Bắc Yến ngã xuống, Ngột Đạt Cáp hét lớn: “Lui lại! Lui lại!”
Ngột Đạt Cáp nghĩ rất đơn giản, binh Đông Sở không biết bị làm sao, lúc này Bắc Yến đã không còn tâm sức đánh tiếp, cũng không có dũng khí đánh tiếp, chỉ cần thu binh, cấp tốc lui lại, rút về nghỉ ngơi và hồi phục, những…….. tiểu nhi Đông Sở tay trói gà không chặt này tuyệt đối không đánh lại bọn họ.
Bắc Yến hoảng hốt lo sợ, không có ý chí chiến đấu, hốt hoảng trốn chui trốn nhủi.
Nhưng mà Đông Phương Nhuận lại không cho bọn hắn cơ hội, từ lúc trước hắn đã lệnh cho Mã Đằng Bình bố trí mai phục.
Binh lính Đông Sở cũng không cho bọn hắn cơ hội, cho dù chết, cũng ôm chặt chân binh sĩ Bắc Yến, bọn họ giống như điên, như không cần mạng nữa, dù trên người có bị cắm bao nhiêu kiếm, cánh tay kia cũng chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy.
Cánh tay vẫn bị cười nhạo là yếu ớt, trói gà không chặt, nay lại ôm chặt binh sĩ Bắc Yến, miệng phun máu tươi, hai mắt đỏ bừng, dùng tính mệnh đổi lấy cơ hội giết một binh sĩ Bắc Yến.
Trong khoảng thời gian này, Đông Sở đã bố trí xong, Mã Đằng Bình ra lệnh một tiếng, đại quân Đông Sở sững sờ một chút rồi nghe lệnh rút về.
Cũng trong lúc đó, vô số tiếng nỏ bắn vang lên.
Răng rắc răng rắc!
Mưa tên gào thét khắp bầu trời, trên không trung vô số lưới lớn đan vào nhau, những mũi tên mạnh mẽ xuyên qua cơ thể của binh sĩ Bắc Yến, nhất thời máu tươi vang khắp nơi, người ngã ngựa đổ!
Ngột Đạt Cáp từng mắt, trong đôi mắt hắn hằn đầy tơ máu, chậm rãi cúi đầu nhìn mũi tên cắm trước ngực mình, ngửa mặt lên trời hét lớn: “Bản soái không cam lòng!”
Sắc mặt của hắn đột nhiên hồng hào không gì sánh được, giống như được chiếu sáng, ánh mắt tìm kiếm trong đám người, đột nhiên sáng ngời………
Hắn như tên được lên dây, nhảy lên một cái lao về phía Đông Phương Lỗ.
Trong lúc Đông Phương Lỗ cau mày, trong lúc Đông Phương Lỗ hoảng sợ, Ngột Đạt Cáp giơ bảo đao lên chém bay thị vệ bên cạnh, đâm một đao vào bụng hắn.
Thậm chí Đông Phương Lỗ cũng không kịp hô kêu cứu, thậm chí còn không rõ tại sao Đại soái Bắc Yến lại giết hắn, mang theo nghi vấn ngập đầu và cái mỉm cười của Ngột Đạt Cáp ngã xuống vũng máu…..
Mất mạng.
Bầu trời rốt cuộc cũng sáng trở lại.
Tuyết dường như cũng mất hứng thú sau một hồi đại chiến nên chỉ rơi lưa thưa, dần dần ngừng lại.
Ánh mặt trời xuyên qua những đám mây, trải dần ra khắp bầu trời, ánh lên những cũng máu, mùi máu tươi khiến kẻ khác buồn nôn tràn ngập trong không khí, sông Yến Sở bị máu tươi nhuốm đỏ, dòng nước đỏ tươi kia dập dềnh lên xuống, hát một khúc nhạc sinh mệnh buồn.
Trận chiến này, tình thế nghịch chuyển hoàn toàn!
Trận chiến này, còn thê thảm oanh liệt hơn trận trước!
Trận chiến này, năm vạn quân tiên phong thương vong hơn một nghìn, một vạn quân phó tướng Hoàng Trung dẫn đi đều hy sinh, giằng co trên thành lâu làm mấy nghìn quân bị thương, trận tử chiến hy sinh hơn một vạn, Đại Hoàng tử Đông Sở Đông Phương Lỗ bỏ mạng trên chiến trường!
Trận chiến này, đại soái Bắc Yến Ngột Đạt Cáp bị loạn tiễn bắn chết, đại quân Bắc Yến thất bại thảm hại, mười lăm vạn đại quân, chỉ còn lại không tới ba vạn người, chạy trốn toán loạn.
\=\=
Chỉ còn lại công việc sau chiến trận, tuy rằng Đông Sở thắng, nhưng nguyên khí đại thương, mười vạn đại quân chỉ còn gần năm vạn, trong quân doanh, bầu không khí vô cùng áp lực, trầm lặng.
Mộ Nhị lại tiếp tục gia nhập vào đội ngũ quân y cứu chữa, không thể không nói, có vị thần y này trong doanh trại, quả thật đã giúp Đông Phương Nhuận một ân huệ lớn.
Ngày hôm đó, Lãnh Hạ nhàn rỗi, ngồi ở bên ngoài lều của Mộ Nhị, nhìn hắn trị liệu cho binh sĩ.
Tại sao lại là bên ngoài lều?
Mộ Đại thần y sạch sẽ, trực tiếp vứt y đức thường ngày xuống sông Yến Sở, kiên quyết không cho những kẻ bẩn thỉu này bước vào lều của hắn.
Lãnh Hạ ngồi ở bên cạnh, nghe tiếng binh sĩ thê lương kêu rên, dùng mũi chân đá Mộ Nhị, cau mày nói: “Đừng để hắn lên tiếng.”
Mộ Nhị gật đầu, trực tiếp vứt luôn nhân tính xuống sông Sở Yến, ngón tay thon dài khẽ nhấn, tiếng kêu la của binh sĩ trực tiếp bị nuốt trở lại, miệng thì mở nhưng không thể phát ra âm thanh.
Trong mắt binh sĩ ẩn chứa sự lên án, hung hăng trừng mắt nhìn hai người, mỹ thiếu niên môi hồng răng trắng này, còn có vị thần y kia, thật sự là không có nhân tính.
Lãnh Hạ bĩu môi, lại đá Mộ Nhị một cái, trong thời gian này, giữa hai người đã hình thành một loại ăn ý không gì tả nổi, Mộ Đại thần y lập tức hiểu ý, lại khẽ nhấn một cái nữa, binh sĩ mắt trợn trắng lên, hôn mê bất tỉnh.
Lúc Chiến Bắc Liệt và Đông Phương Nhuận đến, chính là nhìn thấy một màn hai người liên hợp khi dễ kẻ khác.
Chiến Bắc Liệt nổi tính thê nô, trong mắt đầy sự yêu thương, cưng chiều, nhìn thế nào cũng thấy tức phụ khả ái a!
Tuy rằng hai chữ khả ái này dùng trên người mẫu sư tử, thật sự là không hợp.
Đã nhiều ngày nay, Chiến Bắc Liệt và Đông Phương Nhuận, tuy rằng địch ý chưa giảm, nhưng cũng có vài phần tôn trọng, chiều hướng anh hùng gặp anh hùng, về phía Đông Phương Nhuận, bởi vì Chiến Bắc Liệt chỉ điểm, nghĩ tới dùng kế mê hoặc Ngột Đạt Cáp, thuận lợi giết chết Đông Phương Lỗ!
Mặc dù biết người này cũng chẳng tốt lành gì, chỉ muốn Yến Sở lưỡng bại câu thương, thế nhưng trong lòng không phải là không cảm kích.
Còn Chiến Bắc Liệt, cũng nghĩ rằng Đông Phương Nhuận này tuy rằng đê tiện vô sỉ, âm ngoan tính kế, hèn mọn bỉ ổi, nhưng trên chiến trường, dáng vẻ cũng không tồi, thôi thì miễn cưỡng đặt vào mắt.
Hơn nữa chiến sự này cũng coi như đã kết thúc, đúng như hắn dự đoán từ trước, lưỡng bại câu thương, kế tiếp, Đại Tần cũng nên hành động một chút.
Cho nên nhiều ngày nay, hai người thường xuyên ‘Nói chuyện phiếm’ trong lều, cụ thể là trò chuyện cái gì, không phải là những chiêu thức đê tiện vô sỉ, âm ngoan bỉ ổi sao?
Đông Phương Nhuận một thân nguyệt sắc y bào, ôn nhuận như lúc đầu, không ai có thể nghĩ tới người này chính là kẻ đã dùng một vạn quân Đông Sở làm mồi nhử, thủ đoạn độc ác!
Hắn liếc mắt nhìn tiểu binh đã ngất đi, cũng kéo ghế ngồi xuống, ngồi ưu nhã thanh quý, ai không biết còn tưởng hắn ngồi vào long ỷ.
Lãnh Hạ vươn tay, Chiến Bắc Liệt bước lên vài bước, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng vuốt ve, khóe môi giương lên, dặn dò: “Sao tay lại lạnh như vậy? Tuyết đã ngừng nhưng trời lại lạnh hơn, từ sau ra ngoài phải mặc nhiều một chút.”
Thanh âm kia, như là ngậm mật, như chảy ra.
Mộ Nhị ghét bỏ nhíu nhíu mày, Đông Phương Nhuận nhìn trời bĩu môi, đều có một ý: Khinh bỉ.
Lãnh Hạ lành lạnh nói một câu: “Chuyện Đông Phương Lỗ, ngươi định giải thích thế nào?”
Đông Phương Nhuận cười ôn nhuyễn, một tiểu binh dâng trà, hắn chậm rãi nói: “Quân báo là do Mã tướng quân viết, phái binh đưa về kinh đô.”
Ngụ ý: Quân báo là do Tướng quân viết, binh lính đưa, đâu có liên quan gì tới ta?
Hơn nữa, nguyên nhân cái chết của Đông Phương Lỗ, Đông Phương Triệu tin hay không là một chuyện, nhưng mấy vạn tướng sĩ đều chính mắt nhìn thấy, Đại soái Bắc Yến Ngột Đạt Cáp điên cuồng liều mạng, chết cũng phải giết được Đông Phương Lỗ.
Nguyên nhân cụ thể ư?
Ai biết được, có thể là bộ dạng hắn không vừa mắt.
Mộ Nhị khẽ thở dài, rốt cuộc cũng cứu xong người này.
Hắn vẻ mặt không thay đổi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nói: “Kế tiếp.”
Đám thương binh vẻ mặt sợ hãi, liên tục xua tay, lui ra ngoài: “Không nên phiền thần y, không nên, chúng ta chỉ bị chút vết thương nhỏ, đi tìm quân y là được rồi.”
Nói rồi nhanh như chớp chạy mất.
Đùa à, để cho Mộ Đại thần y này trị thương, ngay cả kêu cũng không cho kêu, kêu xong liền bị điểm huyệt.
Mộ Nhị nhìn đám lính chạy trốn như chuột, không hiểu nhíu nhíu mày, suy tư hồi lâu, vẫn không nghĩ ra nguyên nhân liền trực tiếp không nghĩ nữa, ngồi vào bàn, nhìn ba người, đờ ra.
Lãnh Hạ dựa vào vai Chiến Bắc Liệt, dùng ngón trỏ vấn vấn tóc hắn, hỏi: “Tình hình dạo này thế nào?”
Chiến Bắc Liệt ôm nàng, còn chưa lên tiếng, Đông Phương Nhuận đã nói trước: “Nghe nói Đại Tần phái mười lăm vạn quân đội, đóng ở biên giới, hàng ngày tản bộ dọc theo Tuyết sơn Bắc Yến.”
Nói đến cái này, chính là cục tức nuốt không trôi của Hoàng đế Bắc Yến.
Từ lúc đánh nhau với Đông Sở xong, thương vong nặng nề, chỉ có hơn ba vạn chiến sĩ trở về, nhưng việc đáng hận hơn lại là quân báo từ biên giới.
Quân đội Đại Tần hàng ngày đi bộ dọc theo Tuyết sơn, đi bộ qua, đi bộ lại.
Phái người thương lượng, phó tướng dẫn binh trả lời: “Chuyện này, là như vậy…….. Vài ngày trước, lưu dân quý quốc chạy đến lãnh thổ Đại Tần ta, ai u đáng thương a, không có đồ ăn, không có quần áo, đói khổ lạnh lẽo, Chiến thần Liệt Vương ta tầm lòng lương thiện, không thể trơ mắt nhìn dân chúng chịu khổ, lập tức cho vào thành.”
Người nọ hỏi lại: “Việc…. này có liên quan gì đến chuyện chư vị ở biên giới nước ta?”
Phó tướng Đại Tần lắc lắc đầu, bộ dáng ‘Trẻ con không thể dậy’ nói rằng: “Sao lại không liên quan? Bao nhiêu người như thế, quần áo cần bạc a, ăn cũng phải có bạc a, chỗ ở cũng cần bạc a, Đại Tần ta dù giàu có hơn nữa, cũng không thể lo việc bao đồng? Liệt Vương nói, số bạc này quý quốc nhất định sẽ đữa, dù gì cũng là bách tính Bắc Yến, quý quốc sao có thể nhận lợi từ chúng ta như thế?”
Người nọ trù trừ nói: “Cái này………”
Phó tướng lại nói tiếp: “Ngay cả Đông Phương Nhuận đê tiện vô sỉ, âm ngoan hạ lưu cũng đã đưa bạc trả chúng ta, quý quốc hẳn là không phải sẽ không bằng cả Đông Phương Nhuận đê tiện vô sỉ, âm ngoan hạ lưu chứ?”
Người kia nhất thời tức giận nói: “Đây là chuyện giữa hai nước, vậy các ngươi dẫn binh tới đây làm gì?”
Phó tướng cười ha ha một tiếng, đập vai người nọ, cười híp mắt nói: “Đúng vậy, đúng vậy, chuyện giữa hai nước, chúng ta sẽ chờ ở đây, đến lúc nào có bạc, chúng ta mang về, đỡ phiền quý quốc.”
Lúc quan viên bẩm báo lại lời này cho Hoàng đế Bắc Yến, hắn tức giận lôi đình nhưng cũng không có cách nào.
Từ đó về sau, quân đội Đại Tần không chỉ đi bộ ở gần đó mà còn luyện binh, tiếng vũ khí va vào nhau bay thẳng vào phía Bắc Tuyết sơn, nghe tiếng bách tính kêu than, Hoàng đế Bắc Yến ngủ cũng không được yên.
Người ta tới lấy tiền, cũng chỉ làm chút chuyện, đi bộ một chút, luyện binh một chút, ngươi có thể nói cái gì?
Coi như là rõ ràng đang uy hiếp ngươi, ngươi cũng không thể nói gì.
Thế nhưng từ cái cớ hoang đường này, lại làm cho Bắc Yến ngửi được mùi nguy hiểm, Yến Sở đang giao chiến, Đại Tần lại đột nhiên nói đến lấy bạc, sớm không tới, muộn không tới, lại đến lúc hai bên lưỡng bại câu thương.
Rõ ràng là có mưu đồ!
Số tiền này đương nhiên bọn họ sẽ không đưa, lưu dân này vốn là người Bắc Yến, thế nhưng lúc này vào Đại Tần, sẽ không được coi là người Bắc Yến nữa, trả bạc cho những lưu dân đã chạy tới nước khác ư, các ngươi cho rằng chúng ta coi tiền là rác chắc.
Bắc Yến thái độ ngang ngược, trực tiếp cho thấy: Muốn bạc sao? Không có!
Mặt khác, họ cũng ngầm đoán, có phải Đông Sở và Đại Tần đã có hiệp nghị gì rồi không, nếu hai nước liên thủ, Bắc Yến nhất định lâm nguy!
Bắc Yến tạm thời ngừng phái binh công kích Đông Sở, cơn tức đương nhiên là phải giải tỏa, nhưng bây giờ thái độ của hai nước không rõ, phải chờ một chút.
Tình hình này, khiến đầu óc không thông minh của bọn họ, nghĩ ra một chiêu.
Lãnh Hạ nhẽ nhướn mày, hỏi: “Chiêu gì?”
Chiến Bắc Liệt lạnh lùng cong khóe môi, trong lời nói có chút khinh thường: “Mượn binh Tây Vệ.”
Ngay cả Mộ Nhị luôn luôn đờ đẫn, cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt không biết là tán thưởng bọn họ có dũng khí, hay là khinh bỉ bọn họ không có đầu óc.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc mắt nhìn nhau, lấy làm kỳ lạ!
Kẻ lỗ mãng cũng có thể hiểu được những thứ quanh co vòng vèo này ư?
Lãnh Hạ vô cùng hứng thú, kéo kéo tay áo của hắn, khẽ nhướn mày, ý tứ rất rõ ràng, hỏi nhận định của hắn với việc này.
Mộ Nhị hơi mím môi, ngẹo đầu ngẩn người, phun ra bốn chữ: “Dẫn sói vào nhà.”
Chiến Bắc Liệt đập đầu một cái, ngay cả tên thiếu thông minh này cũng hiểu, Bắc Yến thật sự là so với những kẻ không thông minh còn không thông minh bằng.
Lãnh Hạ cười ngã vào lòng hắn, không thể ngừng lại, một lát sau mới hỏi: “Vậy Tây Vệ phản ứng thế nào?”
Chiến Bắc Liệt thấy tức phụ vui vẻ, trong lòng cũng vui vẻ, đáp: “Ám vệ hồi báo, Yến HSi người đưa mật hàm tới Tây Vệ. nhưng Vệ vương chần chừ, chắc đang do dự.”
Đông Phương Nhuận cầm một chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, cười nói: “Là ta, ta cũng sẽ do dự, nếu xuất binh, có thể sẽ đắc tội Đại Tần, nếu không xuất binh, sẽ lỡ mất cơ hội chiếm lấy Bắc Yến.”
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, lạnh lùng nói: “Chiếm Bắc Yến ư? Bằng Tây Vệ hắn còn không có năng lực ấy.”
“Vệ vương dã tâm bừng bừng, tự cho mình là rất cao, chỉ cần hắn cho là có năng lực này, thì tất nhiên sẽ xuất binh.” Chiến Bắc Liệt khinh miệt nói tiếp: “Thỉnh thần dễ tống thần nan, Bắc Yến cho rằng mời tới một đồng minh, nhưng thật ra cũng là hạng lang sói cả, không biết ba mặt thụ địch Bắc Yến sẽ đối phó như thế nào.”
(Thỉnh thần dễ tống thần nan: Mời thần đến thì dễ, tiễn đi thì khó. Ý nói Bắc Yến dẫn binh Tây Vệ vào nước mình thì dễ nhưng khó khăn ở chỗ tiễn về, Tây Vệ chắc chắn mượn cơ hội này đánh chiếm Bắc Yến.)
Đông Phương Nhuận trong nháy mắt bắt được trọng điểm trong câu nói của Lãnh Hạ, nếu nàng thật sự là Phế vật Công chúa của Tây Vệ, sẽ không thể nói ra những lời này: “Vương phi vừa nói ‘Bằng Tây Vệ hắn’?”
Lãnh Hạ cũng cầm một chén trà lên, thổi thổi một chút rồi khẽ nhấp miệng, rồi mới chậm rãi đáp lời: “Thì sao?”
Ngữ điệu rõ ràng là có địch ý, Đông Phương Nhuận nhún vai, đáp án trong lòng đã có, cũng không muốn phá hỏng không khí, vòng vo nói: “Dù sao thì lần này, Bắc Yến tự chịu diệt vong.”
“Nhưng…….” Chiến Bắc Liệt chậm rãi nheo mắt lại, nói: “Bắc Yến có Tuyết sơn phủ tuyết quanh năm, một lá chắn thiên nhiên như thế, cũng không dễ phá.”
Lãnh Hạ nhíu mày, im lặng.
Mấy người hàn huyên một lúc, đến lúc chạng vạng, Chiến Bắc Liệt thấy tức phụ ăn mặc mỏng manh, chỉ có một chiếc áo choàng, đau lòng dắt tức phụ về lều.
Lúc gần đi, Mộ Nhị đột nhiên gọi nàng lại, dẫn nàng vào trong lều.
Lãnh Hạ chờ a chờ, Mộ Nhị ngơ ngác rốt cục nói xong một câu ngơ ngác.
Nhưng mà những lời này khiến nàng trợn to mắt, khó lộ ra được vẻ mặt kinh ngạc, ngốc nghếch, rồi vẻ mặt buồn cười, ngây ngẩn hồi lâu.
Sau đó vén mành ra nhìn Chiến Bắc Liệt đang chờ ở ngoài, bật cười một tiếng, cười gập cả người.
Đại Tần Chiến thần nghi hoặc nhìn Mộ Nhị, lại nhìn Lãnh Hạ đang cười ra nước mắt, luôn cảm thấy hai người này có bí mật gì đó, hơn nữa hắn không được biết, cảm giác này……
Rất không thoải mái!
Chiến Bắc Liệt không nói hai lời, ôm lấy Lãnh Hạ, liếc mắt trừng Mộ Nhị, rồi sải bước đi.
Mãi cho đến lúc trở về lều, Chung Thương mang cơm nước đến, Lãnh Hạ vừa ăn, vừa cố nén cười, thỉnh thoảng liếc nhìn Chiến Bắc Liệt, khóe mắt, đuôi lông mày đều có vẻ hả hê, khiến Đại Tần Chiến thần nổi da gà.
Rốt cục, Chiến Bắc Liệt chịu không nổi, buông đũa xuống, hỏi: “Tức phụ……..”
“Phụt……” Hắn còn chưa kịp nói xong, Lãnh Hạ đã lại bật cười, thấy hắn đen mặt, nàng vội vàng vuốt giận, đánh trống lảng nói: “Tuyết sơn kia, ta có cách.”
Chiến Bắc Liệt quả nhiên chuyển đề tài, tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng cũng hỏi lại nàng: “Cách gì?”
Lãnh Hạ nghĩ hẳn là Mục Thiên Mục Dương cũng đã đến xích cương rồi, Lãnh Hạ nói cho hắn một chút về cái nàng định làm, tuy rằng Chiến Bắc Liệt không tin tưởng hoàn toàn chuyện này, nhưng cũng biết mẫu sư tử tuyệt đối sẽ không nói về chuyện không chắc chắn.
Tức phụ hắn bưu hãn như vậy, kiêu ngạo như thế, nếu đã nói ra, thì nhất định sẽ làm.
Sau khi ăn cơm tối xong, Lãnh Hạ tựa vào thành giường xem sách, đột nhiên hỏi: “Khi nào rời đi, ở đây cũng chẳng có việc gì?”
Chiến Bắc Liệt cũng lật binh thư, đây là mấy quyển lấy ở chỗ Đông Phương Nhuận mấy hôm trước, gật đầu, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Khoảng hai ngày nữa.”
Lãnh Hạ cười bí hiểm, nụ cười kia nhàn nhạt đọng ở khóe môi, lần thứ hai khiến Đại Tần Chiến thần run rẩy.
Nhất định phải tìm thời gian, ép hỏi kẻ lỗ mãng kia, rốt cuộc đã cho tức phụ của lão tử uống thuốc gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]